Danh mục: Thơ Tân ước
Đọc Kinh Thánh bằng thơ 5 chữ.
Chuyển qua dạng câu 5 chữ: Giacôbê Hoàng Thanh Linh.
Bản nguồn Kinh Thánh của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ.
Ghi chú: Việc dùng Bản nguồn Kinh Thánh của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ để chuyển sang thơ 5 chữ đã được sự chuẩn thuận của Cha Vinh Sơn Phạm Xuân Hưng, OP.
Chương 22
Dụ ngôn tiệc cưới (Lc 14: 15 -24)
1 Đức Giê-su tiếp tục
dùng dụ ngôn nói rằng:
2 “Nước Trời giống như chuyện
vua kia mở tiệc cưới
cho người con của mình.
3 Nhà vua sai đầy tớ
đi thỉnh các quan khách
đã được mời trước đó
xin họ đến dự tiệc
nhưng họ không chịu đến.
4 Nhà vua lại cho sai
những đầy tớ khác đi
và ông dặn dò họ:
“Hãy thưa với quan khách
người đã được mời rằng:
Cỗ bàn đã dọn xong
bò tơ và thú béo
ngài đã cho hạ rồi
mọi sự đã sẵn sàng.
Mời đến dự tiệc cưới! “
5 Nhưng quan khách được mời
không thèm đếm xỉa tới
lại bỏ đi nơi khác
kẻ thì đi thăm trại
người thì đi buôn bán
6 còn lại những kẻ khác
bắt đầy tớ của vua
sỉ nhục và giết chết.
7 Vua nổi cơn thịnh nộ
sai quân đi tru diệt
hết bọn sát nhân ấy
thiêu huỷ thành phố chúng.
8 Rồi vua bảo đầy tớ:
“Tiệc cưới đã sẵn sàng
những kẻ đã được mời
lại không xứng đáng dự.
9 Vậy các ngươi nghe đây
đi ra các ngã đường
gặp ai cũng mời vào
cùng tham dự tiệc cưới.”
10 Đầy tớ ra các đường
gặp ai, cả xấu-tốt
cũng tập hợp họ lại
nên chi phòng tiệc cưới
đã đầy các thực khách.
11 “Bấy giờ vua tiến vào
quan sát khách dự tiệc
thấy đó có một người
không mặc y phục cưới
12 ông mới hỏi người ấy:
“Này bạn, sao vào đây
mà không y phục cưới? ”
Người ấy không nói gì.
13 Vua bảo người phục dịch:
“Trói chân tay nó lại
quăng ra chỗ tối tăm
rồi ở đó người ta
phải khóc lóc nghiến răng!
14 Vì được gọi thì nhiều,
mà được chọn thì ít.”
Nộp thuế cho Xê-da (Mc 12: 13 -17; Lc 20: 20 -26)
15 Những người Pha-ri-sêu
cùng bàn bạc tìm cách
làm cho Đức Giê-su
phải lỡ lời, mắc bẫy.
16 Họ sai các môn đệ
cùng đi với những người
phía phe Hê-rô-đê
đến hỏi Đức Giê-su:
“Thưa Thầy, chúng tôi biết
Thầy là người chân thật
cứ sự thật mà dạy
đường lối của Thiên Chúa.
Cũng chẳng vị nể ai
Thầy không cứ bề ngoài
mà đánh giá người ta.
17 Vậy xin Thầy cho biết:
có được phép nộp thuế
cho Xê-da hay không?”
18 Nhưng Đức Giê-su biết
họ có sự ác ý
nên Người nói họ rằng:
“Sao các người thử tôi,
hỡi những kẻ giả hình!
19 Cho xem đồng nộp thuế!”
Họ liền đưa cho Người
một quan tiền,20 Người hỏi:
“Hình và danh hiệu này
là của chính ai đây? “
21 Họ đáp: “Của Xê-da.”
Bấy giờ Người bảo họ:
“Thế thì của Xê-da
hãy trả về Xê-da;
những gì của Thiên Chúa
hãy trả về Thiên Chúa.”
22 Nghe vậy, họ ngạc nhiên
để Người đó mà đi.
Kẻ chết sống lại (Mc 12: 18 -27; Lc 20: 27 -40)
23 Hôm đó có những người
họ thuộc nhóm Xa-đốc,
đến gặp Đức Giê-su.
Nhóm này họ chủ trương
không có sự sống lại.
nên họ hỏi Người rằng:
24 “Thưa Thầy, Mô-sê nói:
Nếu ai chết không con
thì anh – em người ấy
phải cưới người vợ goá
để sinh con nối dòng
cho anh hay em mình.
25 Mà trong chúng tôi đây
nhà kia, bảy anh em,
người anh cả lấy vợ
rồi chết mà không con.
Vì không con nối dòng
nên để vợ cho em.
26 Người thứ hai, thứ ba,
cho đến hết bảy người,
mà người nào cũng vậy
qua đời mà không con.
27 Sau hết, rồi đến ngày
người đàn bà ấy chết.
28 Vậy trong ngày sống lại
bà ấy vợ của ai
trong số bảy người đó
vì tất cả lấy bà?”
29 Đức Giê-su trả lời:
“Các ông đã lầm rồi
vì không biết Kinh Thánh
chẳng biết quyền năng Chúa.
30 Quả thế, khi sống lại
chẳng lấy vợ lấy chồng
người ta sẽ giống như
các thiên thần trên trời.
31 Về kẻ chết sống lại
các ông không đọc sao?
lời Thiên Chúa đã phán:
32 Ta chính là Thiên Chúa
của ông Áp-ra-ham,
Thiên Chúa I-xa-ác
Thiên Chúa của Gia-cóp.
Vậy Người không phải là
Thiên Chúa của kẻ chết,
nhưng là của kẻ sống.”
33 Dân chúng thảy kinh ngạc
khi nghe lời Người dạy.
Điều răn trọng nhất (Mc 12: 28 -34; Lc 10: 25 -28)
34 Nghe tin Đức Giê-su
làm cho nhóm Xa-đốc
hết thảy phải câm miệng
Pha-ri-sêu họp lại.
35 Người thông luật trong nhóm
họ hỏi Đức Giê-su
để thử Người mà rằng:
36 “Thưa Thầy xin cho hỏi
trong sách Luật Mô-sê
điều răn nào trọng nhất? “
37 Đức Giê-su liền đáp:
“Phải yêu mến Đức Chúa
là Thiên Chúa của ngươi
hết lòng, hết linh hồn
và hết trí khôn ngươi.
38 Điều đó quan trọng nhất
và điều răn thứ nhất.
39 Còn điều răn thứ hai
cũng giống điều răn ấy
“phải yêu người lân cận
như yêu chính mình ngươi”.
40 Tất cả Luật Mô-sê
và các sách ngôn sứ
nhằm vào hai điều ấy.”
Đức Ki-tô là con và cũng là Chúa của vua Đa-vít (Mc 12: 35 -37; Lc 20: 41 -44)
41 Những người Pha-ri-sêu
đang tụ tập với nhau
thì Đức Giê-su hỏi:
42 “Các ông đã nghĩ sao
về Người – Đấng Ki-tô?
Người là con của ai?”
Họ thưa: “Con Đa-vít.”
43 Người lại hỏi họ rằng:
“Vậy sao vua Đa-vít
được Thần Khí soi sáng
gọi Người là “Chúa Thượng”
khi ông nói mà rằng:
44 Chính Đức Chúa đã phán
cùng Chúa Thượng tôi rằng:
bên tay hữu Cha đây
người Con lên ngự trị
để bao kẻ địch thù
Cha đặt dưới chân Con?
45 “Vậy nếu vua Đa-vít
đã gọi Đấng Ki-tô
với danh xưng “Chúa Thượng”
thì sao Đấng Ki-tô
là con vua ấy được? “
46 Không ai đáp lại Người
và kể từ ngày ấy
chẳng dám chất vấn Người.
Chương 23
Các kinh sư và người Pha-ri-sêu giả hình (Mc 12: 38 -40; Lc 11: 43 -46; 20: 45 -47)
1 Bấy giờ Đức Giê-su
đã nói với dân chúng
và môn đệ Người rằng:
2 “Hết thảy các kinh sư
và người Pha-ri-sêu
ngồi trên toà Mô-sê
mà giảng dạy cho dân.
3 Vậy những gì họ nói
hãy làm và hãy giữ
còn những việc họ làm
thì đừng có làm theo
vì họ nói, không làm.
4 Họ bó những gánh nặng
chất lên vai người ta
nhưng chính họ thì lại
không buồn động ngón tay.
5 Họ làm mọi việc này
cốt để thiên hạ thấy.
Quả vậy họ cố tỏ
đeo hộp kinh thật lớn
mang tua áo thật dài.
6 Họ ưa ngồi cỗ nhất
chiếm hàng ghế đầu tiên
trong đám tiệc, hội đường
7 ưa được người chào hỏi
ở những nơi công cộng
và được gọi “ráp-bi”.
8 “Phần anh em thì nhớ
đừng để gọi “ráp-bi”
vì chỉ có một Thầy;
còn tất cả anh em
là anh em với nhau.
9 Anh em đừng gọi ai
ở dưới mặt đất này
là cha của anh em,
vì anh em chỉ có
một Cha ngự trên trời.
10 Anh em đừng để ai
gọi mình “người lãnh đạo”
vì anh em chỉ có
một vị lãnh đạo thôi
đó là Đức Ki-tô.
11 Trong anh em mình đây
người làm lớn hơn cả
phải làm người phục vụ.
12 Ai tự tôn mình lên
họ sẽ bị hạ xuống;
còn ai hạ mình xuống
họ sẽ được tôn lên.
Đức Giê-su khiển trách các kinh sư và người Pha-ri-sêu (Mc 12: 40; Lc 11: 39 -48; 20: 47)
13 “Khốn thay cho các ngươi
hỡi những người kinh sư
Pha-ri-sêu giả hình!
ngươi khoá cửa Nước Trời
không cho thiên hạ vào!
Các người đã không vào
mà những kẻ muốn vào
các người cũng không cho.
14 “Khốn thay cho các ngươi
hỡi những người kinh sư
Pha-ri-sêu giả hình!
Các người đã nuốt hết
tài sản các bà goá
còn làm bộ đọc kinh
cầu nguyện thật lâu giờ
nên các người sẽ bị
kết án nghiêm khắc hơn.
15 “Khốn thay cho các ngươi
hỡi những người kinh sư
Pha-ri-sêu giả hình!
Các người rảo khắp biển
và cả trên đất liền
để rủ người theo đạo
nhưng khi họ theo rồi
các người lại làm họ
đáng phải xuống hoả ngục
nhiều gấp đôi các người.
16 “Khốn thay cho các người
kẻ dẫn đường mù quáng!
Các người đã từng bảo:
“Chỉ Đền Thờ mà thề
thì thề cũng như không
còn những ai chỉ vàng
trong Đền Thờ mà thề
thì lại bị ràng buộc.”
17 Đồ ngu si mù quáng!
vậy vàng hay Đền Thờ –
nơi làm vàng nên (của) thánh
cái nào quan trọng hơn?
18 Các người lại còn nói:
“Chỉ bàn thờ mà thề
thì thề cũng như không;
nhưng ai chỉ lễ vật
trên bàn thờ mà thề
thì sẽ bị ràng buộc.”
19 Thật là đồ mù quáng!
Lễ vật hay bàn thờ –
nơi làm cho lễ vật
trở nên của thánh thiêng
cái nào quan trọng hơn?
20 Chỉ bàn thờ mà thề,
là chỉ chính bàn thờ
và mọi sự trên đó.
21 Chỉ Đền Thờ mà thề
là chỉ chính Đền Thờ
và Đấng ngự ở đó.
22 Ai chỉ trời mà thề,
là chỉ ngai Thiên Chúa
và Thiên Chúa ngự (trên) đó.
23 “Khốn thay cho các ngươi
hỡi những người kinh sư
Pha-ri-sêu giả hình!
Ông nộp thuế thập phân
về bạc hà, rau húng
và thì là, mà bỏ
điều trọng nhất trong Luật
là công lý, lòng nhân
và cả lòng thành tín.
Các điều này phải làm
điều kia không được bỏ.
24 Quân dẫn đường mù quáng!
Các người lọc con muỗi
nhưng lại nuốt lạc đà.
25 “Khốn thay cho các ngươi
hỡi những người kinh sư
Pha-ri-sêu giả hình!
chén đĩa rửa bên ngoài
nhưng bên trong thì dơ
đầy những chuyện cướp bóc
và ăn chơi vô độ.
26 Hỡi Pha-ri-sêu mù quáng
hãy rửa trong chén đĩa
cho sạch sẽ trước đã
để bên ngoài cũng sạch.
27 “Khốn thay cho các ngươi
hỡi những người kinh sư
Pha-ri-sêu giả hình!
Các người giống mồ mả
tô vôi đẹp bên ngoài
nhưng bên trong mồ đó
thì đầy xương người chết
và đủ mọi thứ ô uế.
28 Thì các người cũng vậy
bên ngoài vẻ công chính
ngay trước mặt thiên hạ
nhưng bên trong thì khác
giả hình và gian ác!
29 “Khốn thay cho các ngươi
hỡi những người kinh sư
Pha-ri-sêu giả hình!
Các người xây mồ mã
cho các vị ngôn sứ
và tô vôi mồ mả
cho những người công chính.
30 Các người lại còn nói:
“Nếu như chúng ta đây
sống vào thời tổ tiên
hẳn chúng ta đã không
thông đồng với các ngài
mà đổ máu ngôn sứ.”
31 Như vậy tự làm chứng
các người là con cháu
của kẻ giết ngôn sứ.
32 Thì các người đổ vào
cho đầy thêm đấu tội
của tổ tiên các người!
Tội ác và hình phạt (Lc 11: 49 -51)
33 “Đồ mãng xà, rắn độc!
Các người trốn đâu được
khỏi hình phạt hoả ngục?
34 Vậy tôi sai ngôn sứ
hiền nhân và kinh sư
đến cùng với các người,
các người sẽ giết chết
đóng đinh vào thập giá
đánh đòn trong hội đường
người này rồi người kia
và lùng sục bắt họ
từ thành này thành khác.
35 Vậy máu người công chính
đã đổ xuống đất này
cũng đổ đầu các người
từ máu ông A-ben,
là một người công chính,
đến (máu) Da-ca-ri-a,
con ông Be-réc-gia,
mà các người đã giết
giữa đền thánh, bàn thờ.
36 Tôi bảo thật các người:
tất cả những tội ấy
đổ xuống thế hệ này.
Đức Giê-su thương tiếc thành Giê-ru-sa-lem (Lc 13: 34 -35)
37 “Ôi Giê-ru-sa-lem,
Ôi Giê-ru-sa-lem!
ngươi giết các ngôn sứ
và ném đá những người
được sai đến cùng ngươi!
Đã bao lần Ta muốn
tập hợp con cái ngươi
như gà mẹ tập hợp
đàn gà con dưới cánh
mà các ngươi không chịu.
38 Thì này, nhà các ngươi
cũng sẽ bị bỏ hoang
mặc cho các ngươi buồn.
39 Thật, Ta nói các ngươi:
Từ nay các ngươi sẽ
không còn thấy Ta nữa
cho đến khi ngươi nói:
Chúc tụng Đấng ngự đến-
đến nhân danh Đức Chúa!”
Chương 24
2. BÀI GIẢNG VỀ THỜI CÁNH CHUNG
Nhập đề (Mc 13: 1-4; Lc 21: 5-7)
1 Khi đó Đức Giê-su
đi từ Đền Thờ ra
các môn đệ lại gần
họ chỉ cho Người xem
kiến trúc của Đền Thờ.
2 Nhưng Người nhìn và nói:
“Anh em đã nhìn thấy
tất cả những cái đó?
Thầy bảo thật anh em:
tại đây sẽ không còn
đá nào trên đá nào;
tất cả bị phá đổ.”
3 Lúc đó Đức Giê-su
ngồi trên núi Ô-liu
các môn đệ liền tới
gặp riêng Người và thưa:
“Xin Thầy nói cho biết
khi nào việc ấy đến?
cứ điềm nào mà biết
ngày quang lâm – tận thế? “
Những cơn đau đớn khởi đầu (Mc 13: 5-13; Lc 21: 8-19)
4 Đức Giê-su liền đáp:
“Anh em hãy coi chừng
đừng để ai lừa gạt
5 vì sẽ có nhiều kẻ
mạo danh Thầy nói rằng:
“Ta là Đấng Ki-tô”
và họ sẽ lừa gạt
được nhiều người trong dân.
6 Anh em nghe có giặc
và tin đồn giặc giã
coi chừng, đừng khiếp sợ
vì việc đó xảy ra
nhưng chưa phải tận cùng.
7 Quả thế mà dân này
nổi dậy chống dân kia
nước này chống nước nọ.
Sẽ có cơn đói kém
và động đất nhiều nơi.
8 Nhưng tất cả việc ấy
chỉ là bước khởi đầu
của các cơn đau đớn.
9 “Bấy giờ,
người ta nộp anh em
khiến anh em phải khốn
người ta giết anh em
và bị mọi dân tộc
thù ghét vì danh Thầy.
10 Bấy giờ
sẽ có người vấp ngã.
Người ta sẽ nộp nhau
và sẽ thù ghét nhau.
11 Ngôn sứ giả xuất hiện
lừa gạt được nhiều người.
12 Vì tội ác gia tăng
nên chi lòng yêu mến
của nhiều người nguội đi.
13 Ai bền chí đến cùng
kẻ ấy được cứu thoát.
14 “Tin Mừng về Vương Quốc
sẽ được đi loan báo
trên khắp cùng thế giới
và để làm bằng chứng
cho mọi dân tộc biết.
bấy giờ là tận cùng.”
Cơn gian nan khốn khổ tại Giê-ru-sa-lem (Mc 13: 14 -23; Lc 21: 20 -24)
15 “Vậy khi anh em thấy
đặt trong những nơi thánh
Đồ Ghê Tởm Khốc Hại
mà ngôn sứ Đa-ni-en
trước đây đã nói đến
người đọc lo mà hiểu!
16 Như thế thì bấy giờ
ai ở miền Giu-đê
hãy trốn ngay lên núi.
17 Ai ở trên sân thượng
thì đừng cố mà xuống
lấy đồ đạc trong nhà.
18 Ai đang ở ngoài đồng
đừng trở lại phía sau
để lấy áo choàng mình.
19 Khốn cho người mang thai
người đang cho con bú
trong những ngày xảy đến!
20 Anh em hãy cầu xin
khỏi phải lo chạy trốn
vào mùa đông, sa-bát.
21 Vì khi ấy sẽ có
cơn gian nan khốn khổ
nó to lớn đến mức
từ khai thiên lập địa
cho đến tận bấy giờ
chưa khi nào xảy ra
và sẽ không bao giờ
xảy ra như vậy nữa.
22 Nếu mà những ngày ấy
không được rút ngắn lại,
thì không ai được cứu.
nhưng, vì (những) người được chọn
ngày ấy được rút ngắn.
23 “Bấy giờ nếu ai bảo:
“Đấng Ki-tô ở đây”
Đấng Ki-tô ở đó”
thì anh em đừng tin.
24 sẽ có Ki-tô giả
ngôn sứ giả xuất hiện
làm dấu lạ lớn lao
và cả những điềm thiêng
đến nỗi chúng lừa gạt
cả những người được chọn
25 Thầy báo trước anh em!
Cuộc quang lâm của Con Người (Lc 17: 23 -24)
26 “Vậy nếu ai bảo rằng:
“Người ở trong hoang địa”
anh em chớ ra đó.
“Người ở trong phòng kín”
anh em cũng đừng tin.
27 Chớp loé từ phương đông
chiếu sáng đến phương tây
xảy ra như thế nào
thì chính cuộc quang lâm
của Con Người như vậy.
28 Xác chết nằm ở đâu
diều hâu tụ ở đó.
Hiện tượng của ngày Quang Lâm (Mc 13: 24 -27; Lc 21: 25 -28)
29 “Sau ngày gian nan ấy
mặt trời sẽ tối tăm
mặt trăng không chiếu sáng
các ngôi sao sa xuống
và quyền lực tầng trời
cũng sẽ bị lay chuyển.
30 Bấy giờ,
dấu hiệu của Con Người
sẽ xuất hiện trên trời,
bấy giờ,
mọi chi tộc trên đất
sẽ đấm ngực, nhìn thấy
Con Người rất uy nghi
và vinh hiển ngự giá
trên mây trời mà đến.
31 Người sẽ sai thiên sứ
thổi loa kèn vang dậy
tập hợp hết những kẻ
đã được Người tuyển chọn
từ trên khắp bốn phương
từ ở chân trời này
cho đến chân trời kia.
Thí dụ cây vả (Mc 13: 28 -32; Lc 21: 29 -33)
32 “Anh em lấy cây vả
làm thí dụ học hỏi.
Khi cành nó xanh tươi
và đâm chồi nảy lộc
thì anh em biết rằng
mùa hè đã đến gần.
33 Cũng vậy,
khi thấy những điều đó
anh em hãy biết là
Con Người đã đến gần
ở ngay ngoài cửa rồi.
34 Thầy bảo thật anh em:
thế hệ này chẳng qua (đi),
trước khi điều ấy đến.
35 Trời đất sẽ qua đi
nhưng những lời Thầy nói
chẳng bao giờ qua đâu.
36 Còn về ngày giờ đó
thì không ai biết được
ngay cả các thiên sứ
cả người Con cũng không;
chỉ một mình Chúa Cha
mình Ngài biết mà thôi.
Phải canh thức và sẵn sàng (Mc 13: 32 -37; Lc 17: 26 -30, 35 -36)
37 “Thời Nô-ê thế nào
ngày Con Người quang lâm
cũng xảy ra như vậy.
38 Vì trong những ngày ấy
trước hồng thuỷ xảy ra
thiên hạ vẫn ăn uống
vẫn cưới vợ lấy chồng
mãi cho đến đúng ngày
ông Nô-ê vào tàu.
39 Họ không hay biết gì
khi hồng thủy ập tới
cuốn phăng đi hết thảy.
Ngày Con Người quang lâm
cũng xảy ra như vậy.
40 Bấy giờ,
hai người đang làm ruộng
một người được đem đi
một người bị bỏ lại;
41 Hai bà kéo cối xay
một người được đem đi,
một người bị bỏ lại.
42 “Anh em hãy canh thức
vì không biết ngày nào
Chúa của anh em đến.
43 Anh em biết điều này:
nếu chủ nhà mà biết
kẻ trộm đến canh nào
hẳn là ông đã thức
không để khoét vách nhà.
44 nên anh em cũng vậy
anh em hãy sẵn sàng
chính giờ phút không ngờ
thì Con Người sẽ đến.
Dụ ngôn người đầy tớ trung tín (Lc 12: 42 -46)
45 “Vậy ai là đầy tớ
trung tín và khôn ngoan
mà ông chủ đặt lên
để coi sóc gia nhân
để cấp phát lương thực
đúng giờ và đúng lúc?
46 Phúc cho đầy tớ ấy
nếu chủ về mà thấy
anh ta làm như vậy.
47 Thầy bảo thật anh em
ông sẽ đặt anh ta
coi sóc tài sản mình.
48 Nếu đầy tớ xấu xa
cứ vẫn luôn nghĩ bụng:
“Còn lâu chủ mới về”
49 thế rồi hắn bắt đầu
đánh đập các đồng bạn
chè chén bọn say sưa,
50 Chủ tên đầy tớ ấy
sẽ đến vào chính ngày
mà hắn không chờ đợi
vào giờ hắn không biết,
51 và ông sẽ loại hắn
bắt nó chung số phận
với những tên giả hình:
ở đó rồi người ta
phải khóc lóc nghiến răng.”
Chương 25
Dụ ngôn mười trinh nữ
1 “Nước Trời giống như chuyện
mười trinh nữ cầm đèn
để ra đón chú rể.
2 Trong mười cô gái đó
có năm cô khờ dại
và năm cô khôn ngoan.
3 Các cô dại mang đèn
mà không mang theo dầu.
4 Còn những cô khôn ngoan
vừa mang đèn mang dầu.
5 Vì chú rể đến chậm
nên các cô thiếp đi
rồi sau đó ngủ cả.
6 Nửa đêm có tiếng la:
“Chú rể kia, ra đón! “
7 Bấy giờ các trinh nữ
thức dậy và soạn đèn.
8 Các cô dại liền nói
với các cô khôn rằng:
“cho chúng em chút dầu
đèn em tắt mất rồi! “
9 Các cô khôn ngoan đáp:
“Sợ không đủ cho em
và cho các chị đâu
hay các chị ra hàng
mà mua lấy thì hơn.”
10 Lúc các cô đi mua
thì chú rể đã tới
và những cô sẵn sàng
được đi theo chú rể
vào trong dự tiệc cưới.
người ta đóng cửa lại.
11 Rồi mấy trinh nữ kia
cũng đến gọi “Thưa Ngài!
mở cửa cho chúng tôi! “
12 Nhưng Người đáp lại rằng:
“Tôi bảo thật các cô
tôi không biết là ai!”
13 anh em hãy canh thức,
vì anh em không biết
ngày nào và giờ nào.
Dụ ngôn những yến bạc (Lc 19: 12 -27)
14 “Có người kia sắp đi xa
liền gọi đầy tớ đến
giao phó của cải mình.
15 Cho người này năm nén
cho người kia hai nén
người khác nữa một nén
tuỳ khả năng mỗi người.
Rồi ông trảy ra đi.
Lập tức,16 người năm nén
lấy hết số tiền ấy
đi làm ăn buôn bán
gây lời được năm nén.
17 Cũng vậy, người hai nén
gây lời được hai nén.
18 Còn người lãnh một nén
thì đi đào lỗ chôn
số bạc của chủ mình.
19 Sau một thời gian dài
ông chủ đến tính sổ
với các đầy tớ mình
và thanh toán sổ sách.
20 Người đã lãnh năm nén
Đến đưa năm nén khác
và nói: “Thưa ông chủ,
ông giao tôi năm nén,
tôi đã gây lời thêm
được năm nén khác đây.”
21 Ông chủ nói người ấy:
“Khá lắm! hỡi đầy tớ
tài giỏi và trung thành!
Mặc dù được giao ít
mà anh đã trung thành
thì tôi giao nhiều hơn.
Anh hãy vào mà hưởng
niềm vui của chủ anh! “
22 Người đã lãnh hai nén
cũng tiến lại gần hơn
và nói: “Thưa ông chủ
ông giao tôi hai nén
tôi đã gây lời thêm
được hai nén khác đây.”
23 Chủ nói với người ấy:
“Khá lắm! hỡi đầy tớ
tài giỏi và trung thành!
Mặc dù được giao ít
mà anh đã trung thành,
thì tôi giao nhiều hơn.
Anh hãy vào mà hưởng
niềm vui của chủ anh! “
24 Rồi người lãnh một nén
cũng lại gần và nói:
“Thưa ông chủ, tôi biết
ông là người hà khắc,
gặt chỗ ông không gieo,
thu nơi ông không vãi.
25 Vì thế, tôi đâm sợ
nên mới đem chôn giấu
nén bạc ông dưới đất.
Của ông đây, cầm lấy! “
26 Ông chủ liền đáp rằng:
“Này hỡi tên đầy tớ
tồi tệ và biếng nhác!
Sao anh đã biết rằng:
tôi gặt chỗ không gieo
tôi thu nơi không vãi
27 thì đáng lý anh phải
gởi số bạc của tôi
vào ngân hàng nào đó
để khi ngày tôi đến
thu được vốn lẫn lời!
28 Vậy các ngươi hãy mau
lấy nén bạc khỏi nó
mà đưa lại cho người
đã có mười nén bạc.
29 Vì phàm ai đã có
thì sẽ được cho thêm
và sẽ có dư thừa;
còn những ai không có
thì ngay cái đang có
cũng sẽ bị lấy đi.
30 Còn tên vô dụng kia
hãy mau quăng nó ra
chỗ tối tăm bên ngoài:
ở đó rồi nó sẽ
phải khóc lóc nghiến răng.”
Cuộc Phán Xét chung
31 “Và khi Con Người đến
trong vinh quang của Người
có thiên sứ theo hầu
bấy giờ Người sẽ ngự
ngai vinh hiển của Người.
32 và các dân thiên hạ
được tập hợp trước Người
Người sẽ tách biệt họ
như mục tử đã làm
là tách biệt chiên – dê.
33 Người sẽ cho con chiên
đứng ở bên phải Người
còn dê ở bên trái.
34 Bấy giờ Đức Vua phán
với những người bên phải:
“Kẻ Cha Ta chúc phúc,
đến thừa hưởng Vương Quốc
đã dọn sẵn cho ngươi
thuở tạo thiên lập địa.
35 Vì xưa khi Ta đói
các ngươi đã cho ăn
và xưa khi Ta khát
các ngươi đã cho uống
khi Ta là khách lạ
các ngươi đã tiếp rước
36 khi Ta đang trần truồng
các ngươi đã cho mặc
còn khi Ta đau yếu
các ngươi đã thăm viếng
rồi khi Ta ngồi tù
các ngươi đến hỏi han.”
37 Bấy giờ người công chính
sẽ thưa rằng: “Lạy Chúa,
có bao giờ chúng con
thấy Chúa đói cho ăn
thấy Chúa khát cho uống.
38 Có bao giờ thấy Chúa
khách lạ mà tiếp rước,
trần truồng mà cho mặc?
39 Có bao giờ thấy Chúa
đau yếu hoặc ngồi tù
mà đến hỏi han đâu? “
40 Đức Vua đáp lại rằng:
“Ta bảo thật các ngươi,
mỗi lần làm như thế
cho một trong anh em
bé nhỏ nhất của Ta,
là các ngươi đã làm
cho chính mình Ta vậy.”
41 Rồi Đức Vua sẽ phán
cùng những người bên trái:
“Quân bị nguyền rủa kia
đi cho khuất mắt Ta
mà vào lửa đời đời
nơi dành cho Ác Quỷ
và sứ thần của nó.
42 Vì xưa khi Ta đói
các ngươi không cho ăn,
và xưa khi Ta khát
các ngươi không cho uống,
43 Khi Ta là khách lạ
các ngươi không tiếp rước,
Khi Ta đang trần truồng
các ngươi không cho mặc,
Ta đau yếu, ngồi tù
các ngươi chẳng thăm viếng.”
44 Bấy giờ những người ấy
cũng sẽ thưa lại rằng:
“Lạy Chúa, có bao giờ
chúng con đã thấy Chúa
đói khát, hay khách lạ
hoặc là đang trần truồng,
đau yếu hay ngồi tù
mà không giúp Chúa đâu? “
45 Bấy giờ Người đáp lại:
“Ta bảo thật các ngươi:
mỗi lần chính các ngươi
đã không làm như thế
cho một trong những người
bé (nhỏ) nhất của Ta đây
tức là chính các ngươi
đã không làm cho Ta.”
46 Thế là họ ra đi
chịu cực hình muôn kiếp
còn những người công chính
hưởng sự sống muôn đời.”
Chương 26
VII. THƯƠNG KHÓ VÀ PHỤC SINH
Âm mưu hại Đức Giê-su (Mc 14: 1-2; Lc 22: 1-2; Ga 11: 45 -53)
1 Rồi khi Đức Giê-su
giảng dạy điều ấy xong
Người bảo các môn đệ:
2 “Chắc là anh em biết
Chỉ còn hai ngày nữa
sẽ đến lễ Vượt Qua,
Con Người sắp bị nộp
chịu đóng đinh thập giá.”
3 Lúc ấy, các thượng tế
và kỳ mục trong dân
nhóm họp ngay tại dinh
của thượng tế Cai-pha,
4 họ quyết định dùng mưu
để bắt Đức Giê-su
và giết chết Người đi.
5 Nhưng họ lại nói rằng:
“Không nên làm ngày lễ
kẻo náo động trong dân.”
Đức Giê-su được xức dầu thơm tại Bê-ta-ni-a (Mc 14: 3-9; Ga 12: 1-8)
6 Khi đó Đức Giê-su
ở Bê-ta-ni-a
tại nhà Si-mon Cùi
7 thì có một phụ nữ
đi lại đến gần Người,
mang theo bình bạch ngọc
đựng dầu thơm đắt giá.
Cô lấy dầu thơm ra
đổ ngay trên đầu Người
lúc Người đang dùng bữa.
8 Thấy vậy các môn đệ
lấy làm bực mình nói:
“Sao lại phí như thế?
9 Dầu đó có thể bán
nhiều tiền cho người nghèo.”
10 Biết thế, Đức Giê-su
liền bảo ngay các ông:
“Sao lại muốn gây chuyện
với người phụ nữ này?
Quả thật, cô ấy đây
(vừa) làm việc nghĩa cho Thầy.
11 Người nghèo thì lúc nào
cũng có với anh em
còn Thầy, thì không phải
lúc nào cũng có đâu!
12 đổ dầu thơm mình Thầy
hướng ngày mai táng Thầy.
13 Thầy bảo thật anh em:
Tin Mừng được loan báo
ở bất cứ nơi nào
trong khắp nơi thiên hạ
thì người ta sẽ kể
việc cô này vừa làm
mà nhớ tới cô ấy.”
Giu-đa nộp Đức Giê-su (Mc 14: 10 -11; Lc 22: 3-6)
14 Bấy giờ có một người
thuộc trong Nhóm Mười Hai
tên thường được gọi là
Giu-đa Ít-ca-ri-ốt
gặp thượng tế mà nói:
15 “Nếu tôi nộp ông ấy,
quý vị cho bao nhiêu?”
Họ quyết định cho hắn
tổng ba mươi đồng bạc.
16 Từ lúc đó trở đi
hắn tìm dịp thuận tiện
để nộp Đức Giê-su.
Chuẩn bị ăn lễ Vượt Qua (Mc 14: 12 -16; Lc 22: 7-13)
17 Ngày thứ nhất đã đến
trong tuần bánh không men
các môn đệ đi đến
thưa với Đức Giê-su:
“Thầy muốn dọn cho Thầy
lễ Vượt Qua ở đâu? “
18 Người bảo: “Hãy vào thành
đến nhà một người kia
nói với ông: “Thầy nhắn,
thời của Thầy tới gần
Thầy sẽ đến nhà ông
để ăn lễ Vượt Qua
với các môn đệ Thầy.”
19 Các môn đệ làm vậy
như Đức Giê-su truyền
và dọn tiệc Vượt Qua.
Đức Giê-su tiên báo Giu-đa sẽ nộp Thầy (Mc 14: 17 -21; Lc 22: 21 -23; Ga 13: 21 -30)
20 Chiều đến, Đức Giê-su
vào bàn tiệc Vượt Qua
với mười hai môn đệ.
21 Đang bữa ăn, Người nói:
“Thầy bảo thật anh em,
một người trong anh em
sẽ ra tay nộp Thầy.”
22 Các môn đệ buồn rầu
lần lượt hỏi Người rằng:
“Thưa Ngài, phải con không? “
23 Người đáp: “Kẻ giơ tay
chấm chung đĩa với Thầy,
đó là kẻ nộp Thầy.
24 Con Người hẳn ra đi
như lời chép về Người,
nhưng mà thật khốn thay
cho kẻ nộp Con Người:
thà đừng sinh thì hơn! “
25 Giu-đa, kẻ nộp Người
cũng lên tiếng hỏi rằng:
“Ráp-bi, là con sao?
” Người trả lời: “anh đó!”
Đức Giê-su lập bí tích Thánh Thể (Mc 14: 22 -25; Lc 22 19 -20; ICo 11: 23 -25)
26 Cũng trong bữa ăn tối
Đức Giê-su cầm bánh
dâng lên lời chúc tụng
rồi Ngài bẻ bánh ra
trao môn đệ và nói:
“Anh em cầm mà ăn
đây chính là mình Thầy.”
27 Rồi Người cầm lấy chén
dâng lên lời tạ ơn
trao môn đệ và nói:
“anh em uống chén này
28 vì đây là máu Thầy
máu Giao Ước đổ ra
muôn người được tha tội.
29 Thầy bảo anh em biết:
từ nay Thầy không uống
thứ sản phẩm nho này
cho đến ngày anh em
cùng Thầy uống rượu mới
trong Nước của Cha Thầy.”
Đức Giê-su tiên báo thánh Phê-rô sẽ chối Thầy (Mc 14: 26 -31; Lc 22: 31 -34; Ga 13: 36 -38)
30 Hát thánh vịnh đã xong
Đức Giê-su, môn đệ
ra đến núi Ô-liu.
31 Bấy giờ Đức Giê-su
nói với các ông rằng:
“Đêm nay chính anh em
sẽ vấp ngã vì Thầy.
Vì có lời đã chép:
Ta sẽ đánh chủ chiên
và đàn chiên tan tác.
32 Nhưng sau khi trỗi dậy,
Thầy đến Ga-li-lê
trước cả anh em đó.”
33 Ông Phê-rô liền thưa:
“Dầu tất cả vấp ngã
vì Thầy đi chăng nữa
thì con đây cũng sẽ
chẳng bao giờ vấp ngã.”
34 Đức Giê-su bảo ông:
“Thầy bảo thật anh nhé:
nội trong đêm nay thôi
khi gà chưa kịp gáy
anh chối Thầy ba lần.”
35 Ông Phê-rô lại nói:
“Dầu phải chết với Thầy,
con cũng không chối Thầy.”
Rồi tất cả môn đệ
cũng đều nói như vậy.
Đức Giê-su cầu nguyện tại vườn Ghết-sê-ma-ni (Mc 14: 32 -42; Lc 22: 39 -46)
36 Bấy giờ Đức Giê-su
đi cùng với các ông
đến một thửa đất kia
là Ghết-sê-ma-ni.
Người nói với môn đệ:
“Anh em ngồi lại đây,
Thầy đến kia cầu nguyện.”
37 Rồi Người đưa Phê-rô
và hai người đi theo
con ông Dê-bê-đê.
Người bắt đầu cảm thấy
lòng buồn rầu xao xuyến.
38 Người nói với các ông:
“Tâm hồn Thầy rất buồn
đến nỗi muốn chết được”.
Anh em ở lại đây
mà canh thức với Thầy.”
39 Người đi xa hơn chút
sấp mặt xuống, cầu nguyện:
“Lạy Cha, nếu có thể
thì xin Cha cho con
khỏi phải uống chén này.
Nhưng đừng theo ý con
mà xin theo ý Cha.”
40 Người đến chỗ môn đệ
thấy các ông đang ngủ
liền nói với Phê-rô:
“Thế ra thì anh em
không thể canh thức nổi
với Thầy một giờ sao?
41 Anh em hãy canh thức
và cầu nguyện để khỏi
lâm vào cơn cám dỗ.
vì tinh thần hăng hái,
nhưng thể xác yếu đuối.”
42 Người lại đi cầu nguyện
lần thứ hai và nói:
“Lạy Cha, nếu con phải
uống chén đắng này đây
mà không sao tránh khỏi
thì xin vâng ý Cha.”
43 Rồi Người lại đến chỗ
thấy môn đệ vẫn ngủ
vì mắt họ nặng trĩu.
44 Người để mặc các ông
đi cầu nguyện lần ba
cũng nói lại lời đó.
45 Bấy giờ Người đến chỗ
và nói với môn đệ:
“Lúc này mà các con
còn ngủ, còn nghỉ sao?
(đến) giờ Con Người bị nộp
vào tay kẻ tội lỗi.
46 Đứng dậy, ta đi nào!
Kìa kẻ nộp Thầy tới!”
Đức Giê-su bị bắt (Mc 14: 43 -50; Lc 22: 47 -53; Ga 18: 3-11)
47 Khi Người còn đang nói
thì Giu-đa đã đến-
người trong nhóm Mười Hai-
và cùng đi với hắn
cả đám người đông đảo
mang gươm giáo gậy gộc.
Họ được các thượng tế
và kỳ mục sai đến.
48 Kẻ nộp Người đã cho
một dấu hiệu rõ ràng
hắn dặn bọn chúng rằng:
“Khi tôi đến hôn ai
thì chính là người đó.
Các anh hãy bắt lấy! “
49 Ngay lúc đó, Giu-đa
tiến gần Đức Giê-su
và liền nói: “Ráp-bi,
xin chào Thầy!”, rồi hôn.
50 Đức Giê-su bảo hắn:
“Này bạn, bạn đến đây
làm gì thì cứ làm! ”
Bấy giờ họ tiến đến
và bắt Đức Giê-su.
51 Một trong những người dân
kẻ theo Đức Giê-su
liền vung tay tuốt gươm
chém đầy tớ thượng tế
làm nó đứt tai phải.
52 Đức Giê-su liền bảo:
“Hãy xỏ gươm vào vỏ
vì những ai cầm gươm
sẽ phải chết vì gươm.
53 Hay anh cứ tưởng là
Thầy không thể kêu cứu
với Cha Thầy hay sao?
Người cấp ngay cho Thầy
hơn mười hai đạo binh!
54 Nhưng như thế thì sao
ứng nghiệm lời Kinh Thánh?
Vì theo lời Kinh Thánh
phải xảy ra như vậy.”
55 Khi ấy Đức Giê-su
nói với đám đông rằng:
“Tôi có phải tên cướp
sao các ông đến bắt
đem gươm giáo gậy gộc?
Ngày ngày tôi vẫn đó
giảng dạy trong Đền Thờ
sao các ông không bắt?
56 Nhưng tất cả việc này
xảy ra để ứng nghiệm
lời trong Sách Ngôn Sứ.
“Các môn đệ bỏ Người
và rồi chạy trốn hết.
Đức Giê-su ra trước Thượng Hội Đồng (Mc 14: 53 -65; Lc 22: 54 -55, 63 -71; Ga 18: 13 -14, 19 -24)
57 Họ bắt Đức Giê-su
và điệu đến Cai-pha.
Kinh sư và kỳ mục
đã tề tựu sẵn đó.
58 Phê-rô theo xa xa
đến tận dinh thượng tế.
Ông vào tận bên trong
ngồi với bọn thuộc hạ
xem kết cuộc ra sao.
59 Còn các thầy thượng tế
và hết Thượng Hội Đồng
đang tìm các chứng gian
buộc tội Đức Giê-su
để lên án tử hình.
60 Nhưng họ không tìm ra
mặc dầu có nhiều kẻ
đứng ra làm chứng gian.
Sau cùng, có hai người
bước ra và 61 khai rằng:
“Tên này từng nói là
chính tôi đây có thể
phá Đền Thờ Thiên Chúa
và nội trong ba ngày
tôi sẽ xây cất lại.”
62 Bấy giờ vị thượng tế
đứng hỏi Đức Giê-su:
“Ông không thể nói lại
được một lời gì sao?
Chính mấy người này đây
tố cáo ông gì đó? “
63 Đức Giê-su làm thinh.
Vị thượng tế liền nói:
“Nhân danh (Thiên) Chúa hằng sống,
tôi truyền ngay cho ông
phải nói chúng tôi biết:
ông là Đấng Ki-tô
Con Thiên Chúa phải không? “
64 Đức Giê-su trả lời:
“Chính ông vừa nói đó.
Hơn nữa,
Tôi nói cho ông hay:
từ nay các ông thấy
là Con Người sẽ ngự
bên hữu Đấng Toàn Năng
ngự mây trời mà đến.”
65 Bấy giờ vị thượng tế
liền xé áo mình ra
và nói: “Hắn phạm thượng!
ta cần gì nhân chứng?
Đấy, quý vị vừa nghe
hắn nói phạm Thiên Chúa!
66 Vậy quý vị nghĩ sao?
Họ đáp: “Hắn đáng chết! “
67 rồi khạc nhổ vào mặt
và họ đánh đấm Người,
có kẻ lại tát Người
68 rồi nói: “Ki-tô ơi,
hãy nói tiên tri nào
cho chúng tôi nghe đi:
ai đã đánh ông đó? “
Phêrô chối Thầy
69 Lúc đó ông Phê-rô
đang ngồi bên ngoài sân.
Có một đầy tớ gái
đến bên ông và nói:
“Cả bác này nữa đây
ở với ông Giê-su
người Ga-li-lê đó? “
70 Ông liền chối mà nói:
“Không biết cô nói gì!”
71 Ông đi ra đến cổng
có người tớ gái khác
thấy ông, liền nói ngay
với những người ở đó:
“Bác này cũng ở với
cùng nơi ông Giê-su
người Na-da-rét đấy.”
72 Nhưng Phê-rô lại thề
“Tôi không biết người ấy.”
73 Lát sau, người đứng đó
xích lại gần Phê-rô
và nói: “Đúng là bác
cũng thuộc phe bọn họ.
Cứ nghe giọng của bác
là tôi biết được ngay.”
74 Bấy giờ ông Phê-rô
liền quả quyết mà rằng:
“Tôi thề không biết Người.”
Bỗng có tiếng gà gáy.
75 Ông Phê-rô sực nhớ
lời Đức Giê-su nói:
“Khi gà chưa kịp gáy
anh chối Thầy ba lần.”
Ông Phê rô ra ngoài,
rồi khóc lóc thảm thiết.
Chương 27
Đức Giê-su bị giải đến tổng trấn Phi-la-tô (Mc 15: 1; Lc 23, 1; Ga 18: 28)
1 Khi trời vừa ửng sáng
tất cả các thượng tế
và kỳ mục trong dân
cùng nhau bàn mưu kế
hãm hại Đức Giê-su
và để xử tử Người.
2 Sau đó, họ trói Người
và giải Người đi nộp
cho tổng trấn Phi-la-(tô).
Giu-đa đi thắt cổ (Cv 1:18 -19)
3 Bấy giờ ông Giu-đa
là kẻ đã nộp Người
thấy Người bị kết án
thì tỏ ra hối hận.
Hắn đem ba mươi đồng (bạc)
trả lại các thượng tế
và kỳ mục 4 mà nói:
“Tôi đã phạm tội rồi
đem nộp người vô tội,
khiến Người phải chết oan.”
Nhưng họ đáp với ông:
“Can gì đến chúng tôi,
chuyện đó mặc kệ anh”
5 Giu-đa ném số bạc
vào Đền Thờ rồi đi
và ra ngoài thắt cổ.
6 Các thượng tế nhanh tay
lượm lấy số bạc ấy
và nói: “Không được phép
bỏ vào quỹ Đền Thờ
vì đây là giá máu.”
7 Sau khi bàn với nhau
họ dùng số tiền đó
tậu “Ruộng Ông Thợ Gốm”
để làm nơi chôn cất
cho những khách ngoại kiều.
8 Vì vậy thửa ruộng ấy
Được gọi là “Ruộng Máu”
cho đến tận ngày nay.
9 Thế là đã ứng nghiệm
lời Giê-rê-mi-a:
“Họ đã lượm lấy ngay
cả ba mươi đồng bạc,
đó chính là cái giá
mà do một số người
con cái Ít-ra-en
đã định giá cho Người.
10 Họ lấy số bạc đó
Mua “Ruộng Ông Thợ Gốm”,
theo những điều Đức Chúa
đã truyền lại cho tôi.”
Đức Giê-su ra trước toà tổng trấn Phi-la-tô (Mc 15: 2-15; Lc 23: 3-5,13 -25; Ga 18: 33 -9:16)
11 Đức Giê-su bị điệu
ra trước mặt tổng trấn
và tổng trấn hỏi Người:
“Ông là vua Do-thái? ”
Đức Giê-su trả lời:
“Chính ngài mới nói đó.”
12 Nhưng khi các thượng tế
và kỳ mục tố Người,
thì Người không trả lời.
13 Bấy giờ Phi-la-tô
liền lên tiếng hỏi Người:
“Ông không nghe bao điều
mà họ dùng làm chứng
chống lại ông đó sao? “
14 Nhưng rồi Đức Giê-su
không trả lời tổng trấn
về một điều nào cả
khiến ông rất ngạc nhiên.
15 Vào mỗi dịp lễ lớn,
tổng trấn thường có lệ
phóng thích cho dân chúng
một người tù nào đó
tuỳ theo ý họ muốn.
16 Mà khi ấy đang có
một người tù khét tiếng
tên là Ba-ra-ba.
17 Khi đám đông tụ họp
tổng trấn Phi-la-tô
nói với họ mà rằng:
“Các ngươi muốn ta đây
phóng thích cho người nào?
Ba-ra-(ba) hay Giê-su,
cũng gọi là Ki-tô?”
18 Bởi ông thừa biết rằng
chỉ vì do ghen tị
mà họ đã nộp Người.
19 Lúc tổng trấn xử án
thì vợ ông sai người
đến nói với ông rằng:
“Ông đừng nhúng tay vào
xử người công chính này
vì hôm nay chiêm bao
tôi thấy mình phải khổ
khổ nhiều vì ông ấy.”
20 Nhưng khi các thượng tế
kỳ mục xúi đám đông
đòi tha Ba-ra-ba
mà giết Đức Giê-su,
21 tổng trấn hỏi họ rằng:
“Một trong hai người này
các người sẽ muốn ta
tha ai cho các người?
” Họ thưa: “Ba-ra-ba! “
22 Phi-la-tô nói tiếp:
“Thế còn ông Giê-su,
cũng gọi là Ki-tô,
ta sẽ làm gì đây?
“Mọi người đồng thanh đáp:
“Đóng đinh vào thập giá! “
23 Tổng trấn lại nói thêm:
“Thế ông Giê su này
đã làm gì gian ác?
” Họ càng la to hơn:
“Đóng đinh vào thập giá! “
24 Tổng trấn Phi-la-tô
thấy chẳng được ích gì
mà còn thêm náo động
nên lấy nước rửa tay
trước đám đông rồi nói:
“Coi như ta vô can
vụ đổ máu người này.
Mặc các người liệu lấy! “
25 Đám đông đáp lại rằng:
“Cứ để máu hắn đổ
xuống trên đầu chúng tôi
và con cháu chúng tôi! “
26 Bấy giờ ông tổng trấn
phóng thích Ba-ra-ba,
về phần Đức Giê-su,
thì ông truyền đánh đòn
rồi trao Người cho họ
đóng đinh vào thập giá.
Đức Giê-su phải đội vòng gai (Mc 15: 16 -20; Ga 19: 1-3)
27 Khi lính của tổng trấn
đem Đức Giê-su vào (dinh)
và họ cho tập trung
cả cơ đội quanh Người.
28 Chúng lột áo Người ra
khoác một tấm choàng đỏ
29 rồi kết một vòng gai
như một chiếc vương miện
đặt nó lên đầu Người
trao vào tay phải Người
một cây sậy làm gậy.
Chúng quỳ gối trước Người
rồi chúng nhạo báng rằng:
“Vạn tuế Vua Do-thái!”.
30 Chúng khạc nhổ vào Người
và rồi lấy cây sậy
mà đập vào đầu Người.
31 Chế giễu Người cũng chán
chúng lột áo choàng ra
cho mặc lại như trước
rồi chúng điệu Người đi
đóng đinh vào thập giá.
Đức Giê-su chịu đóng đinh vào thập giá (Mc 15: 21 -28; Lc 23: 26. 33 -34. 36 -38; Ga 19: 17 -24)
32 Đang đi thì chúng gặp
một người Ky-rê-nê
tên gọi là Si-môn,
chúng đã bắt ông này
vác thập giá của Người.
33 Khi đến Gôn-gô-tha
có nghĩa là Đồi Sọ,
34 chúng liền cho Người uống
rượu có pha mật đắng
Người chỉ nếm một chút
nhưng Người không chịu uống.
35 Đóng đinh thập giá xong
chúng đem áo của Người
ra bắt thăm mà chia.
36 Rồi chúng lại ngồi đó
mà lo canh giữ Người.
37 Ở phía trên đầu Người
đặt bản án viết rằng:
“Người này là Giê-su
là vua dân Do-thái.”
38 Cùng đóng đinh với Người
có hai tên trộm cướp
một tên ở bên phải
một tên ở bên trái.
Đức Giê-su bị nhục mạ (Mc 15: 29 -32; Lc 23: 35)
39 Rồi kẻ qua người lại
họ đều nhục mạ Người
vừa lắc đầu 40 vừa nói:
“Kẻ phá được Đền Thờ,
xây lại trong ba ngày,
hãy cứu lấy mình đi!
Nếu là Con Thiên Chúa,
xuống khỏi thập giá đi! “
41 Các thượng tế, kinh sư
và kỳ mục trong dân
cũng chế giễu mà nói:
42 “Hắn cứu được thiên hạ,
mà chẳng cứu nổi mình.
Là Vua Ít-ra-en!
giờ xuống khỏi thập giá
chúng ta tin hắn liền!
43 Hắn cậy vào Thiên Chúa
giờ Người cứu hắn đi
nếu thật Người thương hắn!
Vì hắn đã nói rằng:
“Ta là Con Thiên Chúa! “
44 Và có cả tên cướp
bị đóng đinh với Người
cũng sỉ vả Người thế.
Đức Giê-su trút linh hồn (Mc 15: 33 -41; Lc 23: 44 -49; Ga 19: 28 -30)
45 Kể từ giờ thứ sáu
bóng tối phủ mặt đất
mãi đến giờ thứ chín.
46 Rồi vào giờ thứ chín
Đức Giê-su kêu lớn:
“Ê-li, Ê-li lê-
ma xa-bác-tha-ni”,
nghĩa là “Lạy Thiên Chúa
lạy Thiên Chúa của con
sao Ngài bỏ rơi con? “
47 Nghe vậy có vài người
đang đứng đó liền nói:
“Hắn gọi Ê-li-a! “
48 Lập tức, có một người
chạy lấy miếng bọt biển
thấm vào cho đầy giấm
buộc vào đầu cây sậy
đưa lên cho Người uống.
49 Còn những người khác bảo:
“Để xem Ê-li-a
có đến cứu hắn không! “
50 Lúc ấy Đức Giê-su
lại kêu một tiếng lớn,
rồi Người trút linh hồn.
51 Rồi ngay chính lúc đó,
bức màn trong Đền Thờ
bị xé ra làm hai
thẳng từ trên xuống dưới.
Đất rung, đá vỡ toan
52 mồ mả bị bật tung
xác của nhiều vị thánh
đã an nghỉ trỗi dậy.
53 Sau khi Chúa trỗi dậy,
các ngài ra khỏi mồ
rồi vào trong thành thánh,
hiện ra với nhiều người.
54 Thấy động đất xảy ra
và các sự việc vậy
chính viên đại đội trưởng
và những người canh giữ
đều sợ hãi và nói:
“Quả thật đúng ông này
chính là Con Thiên Chúa.”
55 Ở đó nhiều phụ nữ
đứng nhìn từ đàng xa,
chính là các bà này
đã theo Đức Giê-su
từ miền Ga-li-lê
để lo giúp đỡ Người.
56 Trong số đó, có bà
Ma-ri-(a) Mác-đa-la,
và bà Ma-ri-a
là mẹ Gia-cô-bê
và mẹ ông Giô-xếp,
và bà mẹ hai ông
con ông Dê-bê-đê.
Mai táng Đức Giê-su (Mc 15: 42 -47; Lc 23: 50 -55; Ga 19: 38 -42)
57 Chiều đến, có một người
thành A-ri-ma-thê,
ông tên là Giô-xếp,
cũng là môn đệ Người.
58 Ông gặp Phi-la-tô
xin xác Đức Giê-su.
Phi-la-tô ra lệnh
trả thi hài cho ông.
59 Khi đã nhận thi hài,
ông Giô-xếp liền vội
lấy tấm vải gai sạch
mà liệm thi hài Người,
60 đặt vào ngôi mộ mới,
đã đục sẵn trong núi
nơi để dành cho ông.
Ông lăn tảng đá to
lấp cửa mồ, rồi về,
61 Ma-ri-(a) Mác-đa-la
cùng với một bà khác
cũng tên Ma-ri-a
cả hai ở lại đó,
họ quay mặt vào mồ.
Lính canh mồ
62 Hôm sau, tức là khi
ngày áp lễ đã qua
nên các vị thượng tế
và người Pha-ri-sêu
đến gặp Phi-la-tô,
63 và nói rằng: “Thưa ngài,
chúng tôi nhớ khi sống
tên bịp bợm ấy nói:
“Ba ngày, Ta trỗi dậy.”
64 vậy nên xin quan lớn
truyền canh mộ kỹ càng
cho đến ngày thứ ba
kẻo môn đệ của hắn
lại đến lấy trộm xác
rồi phao tin trong dân
là hắn đã trỗi dậy.
và như thế sẽ làm
chuyện bịp cuối cùng này
còn tệ hại hơn trước.”
65 Phi-la-tô bảo họ:
“Thì có sẵn lính đó
các ngươi hãy canh giữ
theo cách của các ngươi! “
66 Thế là họ ra đi
canh giữ mồ của Người
chúng niêm phong tảng đá
và cắt lính canh mồ.
Chương 28
Ngôi mộ trống (Mc 16: 1-8; Lc 24: 1-10; Ga 20: 1-10)
1 Khi ngày sa-bát xong
ngày thứ nhất trong tuần
Ma-ri-(a) Mác-đa-la
và một bà khác nữa
cũng tên Ma-ri-a
cả hai đi viếng mộ.
2 Thình lình đất rung chuyển:
thiên thần Chúa từ trời
đến lăn tảng đá ra
rồi ngồi lên trên đá,
3 diện mạo như ánh chớp
y phục trắng như tuyết.
4 Thấy người, lính canh khiếp
run rẩy chết ngất đi.
5 Thiên thần lên tiếng bảo:
“Này các bà, đừng sợ!
Tôi biết là các bà
đang tìm Đức Giê-su,
Đấng đã bị đóng đinh.
6 Người không có ở đây,
vì Người đã trỗi dậy
như lời Người đã nói.
Các bà hãy đến đây
mà xem chỗ Người nằm
7 rồi mau về loan báo
môn đệ Người thế này:
Người đã trỗi dậy rồi,
từ cõi chết sống lại.
Người đi Ga-li-lê
và đến trước các ông
ở đó sẽ thấy Người.
8 Các bà rời khỏi mộ,
tuy có chút sợ hãi
nhưng rất đỗi vui mừng
chạy về báo tin cho
môn đệ Đức Giê-su.
Đức Giê-su hiện ra với các phụ nữ
9 Bỗng nhiên Đức Giê-su
đón gặp ngay các bà
và nói: “Chào chị em! ”
Các bà lại gần Người,
ôm chân, bái lạy Người.
10 Bấy giờ, Đức Giê-su
nói với các bà rằng:
“Chị em ơi đừng sợ!
về báo anh em Thầy
để họ đến Ga-li-lê.
Họ thấy Thầy ở đó.”
Các thượng tế lừa đảo
11 Khi các bà đang đi,
thì có vài ba người
trong đội lính canh mồ
vào thành báo thượng tế
về mọi việc xảy ra.
12 Các thượng tế liền họp
cùng với các kỳ mục,
sau khi bàn bạc xong
cho lính (nhiều) tiền và bảo
13 “Các anh nói thế này:
Ban đêm lúc đang ngủ
các môn đệ của hắn
đến lấy trộm xác rồi.
14 Nếu mà sự việc này
đến tai quan tổng trấn
chúng tôi sẽ dàn xếp
các anh được vô sự.”
15 Khi lính đã nhận tiền
họ làm theo lời chúng.
Câu chuyện được phổ biến
giữa những người Do-thái
cho đến tận ngày nay.
Đức Giê-su hiện ra tại Ga-li-lê, và sai môn đệ đi đến với muôn dân (Mc 16: 14 -18; Lc 24: 36 -49; Ga 20: 19 -23; Cv 1:6-8)
16 Khi mười một môn đệ
đi tới Ga-li-lê
đến núi Đức Giê-su
đã truyền các ông đến.
17 Thấy Người, họ bái lạy,
nhưng vài người hoài nghi.
18 Đức Giê-su đến gần
và nói với các ông:
“Thầy đã được trao ban
toàn quyền trên trời-đất.
19 Vậy anh em hãy đi
và làm cho muôn dân
trở thành môn đệ thầy
làm phép rửa cho họ
nhân danh Đức Chúa Cha,
Chúa Con, Chúa Thánh Thần.
20 dạy bảo họ tuân giữ
mọi điều Thầy đã truyền.
Và đây,
Thầy ở cùng anh em
mọi ngày đến tận thế.” &nb sp; &nbs p;
Nguồn hình ảnh: Internet
Xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã chia sẻ hình ảnh trên Internet!