Đăng nhập nhanh bằng Số điện thoại

Danh mục: Thơ Tân ước

Đọc Kinh Thánh bằng thơ 5 chữ.

Chuyển qua dạng câu 5 chữ: Giacôbê Hoàng Thanh Linh.

Bản nguồn Kinh Thánh của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ.

Ghi chú: Việc dùng Bản nguồn Kinh Thánh của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ để chuyển sang thơ 5 chữ đã được sự chuẩn thuận của Cha Vinh Sơn Phạm Xuân Hưng, OP.

Chương 15

Tranh luận về truyền thống (Mc 7:1-13)

1 Bấy giờ có kinh sư 

và người Pha-ri-sêu

từ Giê-ru-sa-lem 

đến gặp Đức Giê-su 

và họ nói ngay rằng:

2 “Sao các môn đệ ông 

lại vi phạm truyền thống 

không rửa tay dùng bữa?”

3 Người trả lời mà rằng: 

“Còn các ông thì sao?

Tại sao lại dựa vào 

truyền thống của các ông 

vi phạm điều răn Chúa?

4 Quả thế, Thiên Chúa dạy: 

Hãy thờ cha kính mẹ; 

kẻ nào rủa cha mẹ 

thì phải bị xử tử.

5 Còn các ông lại bảo: 

“Ai nói với cha mẹ: 

những gì chúng con có 

để giúp cho cha mẹ 

đều là những lễ phẩm 

đã dâng cho Chúa rồi

6 thì người ấy không phải 

thờ cha kính mẹ nữa”. 

Như thế là các ông 

dựa vào truyền thống mình 

mà bỏ lời Thiên Chúa.

7 Những kẻ đạo đức giả 

ngôn sứ I-sai-a 

thật đã nói tiên tri 

rất đúng về các ông:

8 “Dân này tôn kính Ta 

bằng môi, bằng miệng chúng 

còn lòng chúng xa Ta.

9 Chúng có thờ phượng Ta 

thì cũng là vô ích 

vì giáo lý chúng dạy

chỉ giới luật phàm nhân.

Cái gì làm cho con người ra ô uế? (Mc 7:14 -23)

10 Sau đó, Đức Giê-su 

gọi đám đông mà bảo: 

“Hãy nghe và hiểu rõ:

11 Không phải cái vào miệng 

làm con người ô uế 

nhưng cái từ miệng ra 

làm họ ra ô uế.”

12 Bấy giờ các môn đệ 

đến gần Đức Giê-su 

mà thưa với Người rằng: 

“Thầy có biết không thầy? 

Những người Pha-ri-sêu 

Họ đã bị vấp phạm 

khi Thầy nói lời ấy.”

13 Đức Giê-su đáp lại: 

“Cây nào mà Cha Thầy, 

là Đấng ngự trên trời, 

đã không trồng gì hết 

thì sẽ bị nhổ đi.

14 Cứ để mặc họ vậy. 

Họ là những người mù 

mù mà lại dắt mù 

cả hai lăn xuống hố.”

15 Phê-rô thưa với Người: 

“Xin Thầy giải thích thêm

dụ ngôn cho chúng con.”

16 Đức Giê-su liền đáp: 

“Cả các anh em nữa, 

giờ vẫn ngu tối sao?

17 Anh em không hiểu rằng 

bất cứ gì vào miệng 

xuống bụng, rồi bị thải,

18 còn những gì từ miệng 

là phát xuất tự lòng

chính cái ấy mới làm 

con người ra ô uế.

19 Vì tự lòng phát xuất 

những ý định gian tà 

những tội lỗi giết người 

ngoại tình và tà dâm 

trộm cắp, làm chứng gian

và cả chuyện vu khống.

20 Đó mới là những điều

làm người ta ô uế, 

còn ăn không rửa tay 

không làm họ ô uế.”

Đức Giê-su chữa con gái người đàn bà Ca-na-an (Mc 7:24 -30)

21 Rồi đi ra khỏi đó 

Đức Giê-su lui về 

miền Tia và Xi-đôn,2

2 thì này có một bà 

người miền Ca-na-an

vội kêu la lên rằng: 

“Lạy con vua Đa-vít, 

xin dủ lòng thương tôi! 

Đứa con gái của tôi 

bị quỷ ám khổ lắm!”

23 Nhưng Người không đáp lại.

24 nhưng sau đó Người nói: 

“Thầy chỉ được sai đến 

với những con chiên lạc 

của nhà Ít-ra-en.”

25 Bà ấy đến bái lạy 

mà thưa với Người rằng: 

“Lạy Ngài, cứu giúp tôi! “

26 Người đáp lại mà rằng: 

“Không nên lấy bánh mì 

để dành cho con cái 

mà ném cho lũ chó”

27 Bà ấy nói “Thưa Ngài, 

nhưng mà lũ chó con 

cũng được ăn mảnh vụn 

trên bàn chủ rơi xuống.”

28 Rồi Đức Giê-su đáp: 

“Lòng tin bà mạnh thật. 

Bà muốn sao được vậy.” 

Và kể từ giờ đó 

con gái bà được khỏi.

Đức Giê-su chữa nhiều bệnh nhân tại ven Biển Hồ Ga-li-lê

29 Đức Giê-su đi đến 

biển Hồ Ga-li-lê. 

Người lên núi ngồi đó.

30 Đám đông người kéo đến

đem theo kẻ què quặt

người đui mù, tàn tật 

người câm điếc bẩm sinh

và nhiều bệnh khác nữa. 

Họ đặt những kẻ ấy 

dưới chân Người xin chữa

và Người chữa lành họ

31 khiến đám đông kinh ngạc 

vì kẻ câm nói được 

người tàn tật được lành 

người què liền đi được 

người mù được xem thấy. 

Và họ tôn vinh Chúa 

Thiên Chúa Ít-ra-en.

Đức Giê-su hoá bánh ra nhiều lần thứ hai (Mc 8:1-10)

32 Đức Giê-su liền gọi 

các môn đệ mà nói: 

“Thầy thấy thương đám đông 

vì họ ở với Thầy 

đã được ba ngày rồi 

họ không có gì ăn. 

Thầy không muốn giải tán 

để họ nhịn đói về

sợ họ xỉu dọc đường”

33 Các môn đệ thưa rằng: 

“Trong nơi hoang vắng này 

chúng con lấy đâu ra 

đủ bánh cho đám đông 

để cho họ ăn no?”

34 Đức Giê-su liền hỏi: 

“Anh em có mấy bánh? ” 

Các ông đáp lại rằng: 

“Thưa có bảy chiếc bánh 

và một ít cá nhỏ.”

35 Bấy giờ Người truyền bảo

đám đông ngồi xuống đất.

36 Rồi cầm bảy chiếc bánh 

và mấy con cá nhỏ 

Người dâng lời tạ ơn 

bẻ ra, trao môn đệ 

môn đệ trao đám đông.

37 Ai nấy ăn no nê. 

Những mẩu bánh còn thừa 

người ta thu lại được 

đến cả bảy thúng đầy.

38 Số người ăn có khoảng 

bốn ngàn người đàn ông 

không kể số đàn bà 

và trẻ con theo cùng.

39 Giải tán đám đông xong 

Đức Giê-su lên thuyền 

sang miền Ma-ga-đan.

Chương 16

Người Do-thái đòi dấu lạ từ trời (Mc 8:11 -13; Lc 12: 54 -56)

1 Bấy giờ có những người 

thuộc phái Pha-ri-sêu 

và cả phái Xa-đốc 

lại gần Đức Giê-su 

là để thử thách Người 

họ xin Người cho thấy 

một dấu lạ từ trời.

2 Người đáp họ mà rằng: 

“Chiều đến các ông nói: 

“Ráng vàng thì trời nắng”,

3 sớm mai các ông nói: 

“Ráng trắng thì trời mưa”. 

Cảnh sắc bầu trời này 

các ông biết cắt nghĩa, 

còn thời điềm thì sao

lại không cắt nghĩa nổi.

4 Ôi thế hệ gian ác 

và cả ngoại tình này

đòi dấu lạ từ trời. 

Nhưng chúng sẽ không được 

thấy dấu lạ nào hết, 

ngoài dấu lạ Giô-na.” 

Rồi Người bỏ mà đi.

Men Pha-ri-sêu và Xa-đốc (Mc 8:14 -21)

5 Khi sang bờ bên kia, 

môn đệ quên đem bánh.

6 Đức Giê-su liền bảo: 

“Anh em phải cẩn thận, 

phải luôn luôn coi chừng 

men của Pha-ri-sêu 

và cả men Xa-đốc.”

7 Các môn đệ nghĩ thầm: 

“Tại mình không đem bánh.”

8 Nhưng Đức Giê-su nói: 

“Sao anh em lại nghĩ 

đến chuyện không có bánh, 

người đâu kém tin vậy?

9 Anh em chưa hiểu ư? 

Anh em không nhớ chuyện 

Chỉ có năm chiếc bánh

nuôi năm ngàn người sao? 

thu lại bao nhiêu giỏ?

10 Rồi chuyện bảy chiếc bánh 

nuôi bốn ngàn người nữa? 

thu lại bao nhiêu thúng?

11 Sao anh em không hiểu

Thầy chẳng nói về bánh, 

Khi Thầy nói “coi chừng 

men Pha-ri-sêu và Xa-đốc? “

12 Bấy giờ các ông hiểu 

Người không có ý bảo 

phải coi chừng men bánh, 

mà phải luôn coi chừng 

giáo lý Pha-ri-sêu 

và giáo lý Xa-đốc.

Ông Phê-rô tuyên xưng Đức Giê-su là Con Thiên Chúa (Mc 8:27 -30; Lc 9:18 -21)

13 Khi đến vùng kế cận 

thành Xê-da-rê Phi-líp-phê, 

Người hỏi các môn đệ: 

Có nghe “Người ta nói 

Con Người là ai không? “

14 Các ông thưa lại rằng: 

“Có những kẻ nói rằng 

Đó là Gioan Tẩy Giả, 

kẻ thì bảo Ê-li (a), 

có người thì cho là 

ông Giê-rê-mi-a 

hay một trong (các) ngôn sứ.”

15 Đức Giê-su lại hỏi: 

“Còn anh em thì sao, 

anh em bảo là ai? “

16 Si-môn Phê-rô thưa: 

“Thầy là Đấng Ki-tô, 

Con Thiên Chúa hằng sống.”

17 Đức Giê-su liền nói: 

“Này này anh Si-môn 

con của ông Giô-na, 

anh là người có phúc 

vì không phải phàm nhân 

mặc khải anh điều ấy 

nhưng là Cha của Thầy 

Đấng đang ngự trên trời.

18 Thầy bảo cho anh biết: 

anh tên là Phê-rô 

có nghĩa là Tảng Đá 

và trên tảng đá này 

Thầy sẽ xây Hội Thánh 

và quyền lực tử thần 

sẽ không thể thắng nổi.

19 Thầy sẽ trao cho anh 

chìa khoá của Nước Trời: 

dưới đất anh cầm gì, 

trên trời cũng buộc vậy; 

dưới đất anh tháo gì 

trên trời cũng tháo vậy.”

20 Rồi cấm các môn đệ 

không được nói cho ai 

Người là Đấng Ki-tô.

Đức Giê-su tiên báo cuộc Thương Khó lần thứ nhất (Mc 8:31 -33; Lc 9:22 )

21 Và kể từ lúc đó 

Đức Giê-su bắt đầu 

tỏ cho các môn đệ

là Người sẽ phải đi  

lên Giê-ru-sa-lem 

Người chịu nhiều đau khổ 

do kỳ mục, thượng tế 

và kinh sư gây ra 

rồi sẽ bị giết chết 

ngày thứ ba sống lại.

22 Ông Phê-rô nghe vậy

liền kéo riêng Người ra 

và bắt đầu trách Người: 

“Xin Thiên Chúa xót thương 

đừng để Thầy chuyện ấy! 

23 Đức Giê-su quay lại 

bảo ông Phê-rô rằng: 

“Xa-tan, lui sau Thầy! 

Anh cản lối Thầy ư 

vì tư tưởng của anh 

không phải của Thiên Chúa 

mà là của loài người.”

Điều kiện phải có để theo Đức Giê-su (Mc 8:34 – 9:1; Lc 9:23 -27)

24 Rồi Đức Giê-su nói 

“Ai muốn đi theo Thầy 

phải từ bỏ chính mình 

vác thập giá mà theo.

25 Quả vậy hết những ai 

muốn cứu mạng sống mình 

thì chính nó sẽ mất; 

còn những ai dám liều 

mất mạng sống vì Thầy 

sẽ tìm được mạng sống.

26 Vì được cả thế giới 

mà phải thiệt mạng sống 

thì nào có lợi gì? 

Hoặc người ta lấy gì 

mà đổi mạng sống mình?

27 “Vì Con Người sẽ đến 

trong vinh quang Cha Người 

cùng với các thiên thần

và bấy giờ chính Người 

thưởng phạt cho ai nấy 

xứng với việc họ làm.

28 Thầy bảo thật anh em: 

trong số người có đây 

có những kẻ rồi đây 

không phải nếm sự chết 

trước khi thấy Con Người 

khi Ngài đến hiển trị.”

Chương 17

Đức Giê-su hiển dung (Mc 9:2-8; Lc 9:28 -36)

1 Khoảng sáu ngày sau đó 

Đức Giê-su đem theo 

Phê-rô, Gia-cô-bê 

và cả ông Gio-an 

em ông Gia-cô-bê 

đi lên núi với mình. 

Người liền đưa các ông 

đi riêng ra một chỗ 

tới một ngọn núi cao.

2 Rồi Người biến hình dạng 

ngay trước mặt các ông. 

Dung nhan Người biến đổi

chói lọi như mặt trời

y phục Người trở nên

trắng tinh như ánh sáng.

3 Và bỗng các ông thấy 

Mô-sê, Ê-li-a 

ra đàm đạo với Người.

4 Bấy giờ ông Phê-rô 

thưa với Đức Giê-su: 

“Ở đây thật là hay! 

Lạy Ngài, nếu Ngài muốn 

con xin dựng ba lều

một cái lều cho Ngài 

một cho ông Mô-sê

một cho Ê-li-a.”

5 Khi ông còn đang nói 

chợt đám mây sáng ngời 

bao phủ hết các ông 

và có tiếng vang lên

từ đám mây phán rằng: 

“Đây là Con yêu dấu 

Ta hài lòng về Người. 

Hãy vâng nghe lời Người!”

6 Nghe vậy, họ kinh hoàng 

ngã sấp mặt xuống đất.

7 Bấy giờ Đức Giê-su 

chạm các ông và bảo: 

“Chỗi dậy đi, đừng sợ! “

8 Các ông ngước mắt lên 

không còn thấy ai nữa

chỉ mình Đức Giê-su.

Câu hỏi về ngôn sứ Ê-li-a (Mc 9:9-13)

9 Thầy trò từ núi xuống 

Đức Giê-su truyền dạy: 

“Đừng nói cho ai hay 

những thị kiến vừa thấy 

cho đến khi Con Người 

từ cõi chết trỗi dậy.”

10 Các môn đệ hỏi Người: 

“Sao kinh sư lại nói 

Ê-li-(a) phải đến trước? “

11 Người đáp với họ rằng: 

“Ê-li-a phải đến 

để chỉnh đốn mọi sự.

12 Nhưng Thầy nói cho biết: 

Ê-li-a đến rồi 

mà họ không nhận ra 

lại còn xử với ông 

theo ý mà họ muốn. 

Con Người cũng sẽ phải 

đau khổ vì họ thế.”

13 Bấy giờ các môn đệ 

hiểu Người có ý nói 

về Gio-an Tẩy Giả.

Đức Giê-su chữa đứa trẻ bị kinh phong (Mc 9:14 -29; Lc 9:37 -43 a)

14 Khi đến với đám đông 

có một người quỳ xuống 

trước mặt Đức Giê-su

15 và nói rằng: “Thưa Ngài,

thương xót con trai tôi 

vì cháu bị kinh phong 

và bệnh tình nặng lắm: 

nhiều lần ngã vào lửa 

nhiều lần ngã xuống nước.

16 Tôi đã đem cháu đến 

các môn đệ Ngài chữa 

nhưng lại không chữa được.”

17 Đức Giê-su liền đáp: 

“Ôi thế hệ cứng lòng 

không chịu tin, gian tà! 

Tôi (phải) ở với các người 

cho đến bao giờ nữa 

còn chịu đựng các người 

cho đến bao giờ nữa? 

Đem cháu lại cho tôi.”

18 Đức Giê-su quát mắng 

tên quỷ liền xuất ra 

và đứa bé được khỏi 

ngay từ giờ phút đó.

19 Bấy giờ các môn đệ 

hỏi riêng Đức Giê-su: 

“Tại sao chúng con đây 

không trừ nổi quỷ ấy? 

20 Người nói với các ông: 

“Tại anh em kém tin! 

Thầy bảo thật anh em: 

nếu lòng tin anh em

lớn bằng hạt cải thôi 

thì dù anh em bảo 

“núi này rời khỏi đây, 

mà đi qua bên kia!” 

nó cũng sẽ qua ngay, 

và sẽ chẳng có gì 

anh em không làm được. 

21 (Quỷ này không chịu ra, 

nếu không chay – cầu nguyện).”

Đức Giê-su tiên báo cuộc Thương Khó lần thứ hai (Mc 9:30 -32; Lc 9:43 b-45)

22 Khi thầy trò tụ họp 

ở miền Ga-li-lê, 

Đức Giê-su nói rằng: 

“Con Người sắp bị nộp 

vào tay của người đời

23 họ sẽ giết chết Người 

và vào ngày thứ ba 

thì Người sẽ trỗi dậy.” 

Các môn đệ buồn lắm.

Đức Giê-su và ông Phê-rô nộp thuế

24 Tới Ca-phác-na-um 

người thu thuế đền thờ 

đến hỏi ông Phê-rô: 

“Thầy của các ông đây

sao không thấy nộp thuế? “

25 Ông đáp: “Có nộp chứ! ” 

Khi Ông về tới nhà 

Đức Giê-su hỏi ông: 

“Si-môn, anh nghĩ sao? 

Vua chúa ở trần gian 

bắt ai nộp sưu – thuế? 

Con cái hay người ngoài?”

26 Ông Phê-rô liền đáp: 

“Dạ thưa là người ngoài.” 

Đức Giê-su liền bảo: 

“Vậy con cái được miễn.

27 Nhưng để khỏi gai mắt, 

anh ra biển thả câu 

cá nào câu được trước 

bắt lấy mở miệng ra: 

anh sẽ thấy trong miệng

một đồng tiền bốn quan 

anh lấy đồng tiền ấy 

mà nộp thuế cho họ 

phần còn dư lại đó 

của Thầy và của anh.”

Chương 18

2. BÀI GIẢNG VỀ GIÁO HỘI

Ai là người lớn nhất trong Nước Trời? (Mc 9:33 -37; Lc 9:46 -48)

1 Lúc ấy các môn đệ 

lại hỏi Đức Giê-su: 

“Thưa Thầy, ai là người 

lớn nhất trong Nước Trời? “

2 Đức Giê-su liền gọi 

một em nhỏ đến đó 

cho đứng giữa, 3 và nói: 

“Thầy bảo thật anh em: 

nếu anh em không chịu 

trở nên như trẻ nhỏ 

chẳng được vào Nước Trời.

4 “Vậy ai tự hạ mình, 

coi mình như em nhỏ 

người ấy sẽ là người 

lớn nhất trong Nước Trời.

Đừng làm cớ cho người ta sa ngã (Mc 9:42 -48; Lc 17: 1-2)

5 “Còn ai, vì danh Thầy 

tiếp em nhỏ như này

là tiếp đón chính Thầy.

6 Ai làm cớ sa ngã

cho những kẻ bé mọn –

những kẻ đang tin Thầy 

thì thà treo cối đá 

vào chính cổ của nó 

mà xô chìm xuống biển.

7 Khốn thay cho thế gian 

vì chính ngươi làm cớ 

cho người ta sa ngã. 

Tất nhiên sẽ phải có 

những cớ gây sa ngã 

nhưng khốn cho những kẻ 

làm cớ cho sa ngã.

8 “Nếu tay hoặc chân anh 

làm cớ anh sa ngã 

thì chặt ném nó đi; 

thà cụt tay, cụt chân 

mà được vào cõi sống 

còn hơn là có đủ 

cả hai tay hai chân 

mà bị ném vào lửa.

9 Nếu mắt anh làm cớ 

cho chính anh sa ngã 

thì hãy móc ném đi; 

thà chột một con mắt 

mà được vào cõi sống 

còn hơn có hai mắt

mà bị ném hoả ngục.

10 “Anh em hãy coi chừng 

chớ khinh khi một ai 

những kẻ bé mọn này. 

Quả thật, 

Thầy nói anh em biết: 

các thiên thần của họ 

thì không ngừng chiêm ngưỡng 

nhan Cha Thầy trên trời.

11 Vì Con Người đã đến 

để cứu gì hư mất.

Con chiên lạc (Lc 15: 4-7)

12 “Anh em nghĩ sao đây? 

Ai có trăm con chiên 

mà một con đi lạc 

lại không để trên núi

chín mươi chín con kia 

để đi tìm chiên lạc? 

13 Và may mà tìm được

Thầy bảo thật anh em 

người ấy sẽ vui mừng 

vì con chiên nhỏ đó 

hơn là con không lạc

gồm chín mươi chín con.

14 Cũng vậy, Cha anh em 

là Đấng ngự trên trời 

không muốn cho một ai 

trong những kẻ bé mọn

phải đời đời hư mất.

Sửa lỗi anh em

15 “Nếu người anh em mình 

trót phạm tội nào đó 

thì hãy đi sửa nó

một mình với nó thôi. 

Nếu nó chịu nghe anh 

thì chinh phục được họ.

16 Còn nếu nó không nghe 

thì hãy đem theo mình 

một hay hai người nữa 

để việc được giải quyết 

căn cứ vào lời nói 

của hai, ba nhân chứng.

17 Nếu nó không nghe họ 

thì hãy thưa Hội Thánh. 

Nếu Hội Thánh giải quyết

mà nó cũng chẳng nghe 

thì hãy kể xem nó 

như một người ngoại đạo

hay một người thu thuế.

18 “Thầy bảo thật, dưới đất 

anh em cầm buộc gì 

trên trời cũng cầm buộc; 

anh em tháo cởi gì 

trên trời cũng tháo cởi.

Hãy hiệp lời cầu nguyện.

19 “Thầy bảo thật anh em: 

nếu ở dưới mặt đất 

hai người trong anh em 

hợp lời cầu xin gì 

thì Đấng ngự trên trời 

là Cha Thầy, sẽ ban. 

20 Ở đâu hai ba người 

họp lại nhân danh Thầy 

thì có Thầy giữa họ.”

Anh em tha thứ cho nhau (Lc 17: 3b-4)

21 Bấy giờ ông Phê-rô 

đến gần Đức Giê-su 

và hỏi Người mà rằng: 

“Thưa Thầy nếu anh em 

có xúc phạm đến con 

con phải tha mấy lần? 

Có phải bảy lần không? “

22 Đức Giê-su liền đáp: 

“Thầy không bảo bảy lần 

nhưng bảy mươi lần bảy.”

Dụ ngôn tên mắc nợ không biết thương xót

23 Vì thế về Nước Trời 

cũng giống như chuyện sau:

Có một ông vua kia 

muốn đòi các đầy tớ 

thanh toán hết sổ sách.

24 Khi vua vừa bắt đầu 

thì người ta dẫn đến 

một kẻ mắc nợ vua 

khoảng mười ngàn yến vàng.

25 Y không có gì trả 

nên tôn chủ ra lệnh 

bán y cùng vợ con- 

tài sản mà trả nợ.

26 Bấy giờ tên đầy tớ 

sấp mình xuống bái lạy: 

“Thưa Ngài xin rộng lòng 

xin hoãn lại cho tôi 

tôi sẽ lo trả hết.”

27 Tôn chủ đầy tớ ấy

liền chạnh lòng thương xót 

tha nợ y cho về.

28 Nhưng vừa ra đến ngoài 

tên đầy tớ ấy gặp 

một người trong đồng bạn 

mắc nợ y trăm quan. 

liền túm lấy, bóp cổ: 

“Mau trả nợ cho tao! “

29 Bấy giờ người đồng bạn 

sấp mình xuống năn nỉ: 

“Thưa anh, xin rộng lòng 

mà hoãn lại cho tôi 

tôi sẽ lo trả anh.”

30 Nhưng y cũng không chịu

tống anh ta vào ngục 

đến khi trả xong nợ.

31 Thấy sự việc xảy ra

các đồng bạn buồn lắm 

mới trình bày với chủ 

cả đầu đuôi câu chuyện.

32 Bấy giờ, tôn chủ lệnh 

đòi y đến và bảo: 

“Đầy tớ độc ác kia 

ta tha nợ cho ngươi, 

vì ngươi van xin ta

33 thì sao đến lượt ngươi 

lại không thương đồng bạn 

như ta đã thương ngươi? “

34 Chủ nổi cơn thịnh nộ 

trao y cho hành hạ 

cho đến ngày mà y 

trả hết nợ cho ông.

35 Ấy vậy Cha của Thầy 

cũng đối xử như thế 

nếu mỗi người anh em 

không hết lòng tha thứ 

cho anh em của mình.”

Chương 19

VI. NƯỚC TRỜI: TRIỀU ĐẠI THIÊN CHÚA ĐÃ ĐẾN GẦN

1. PHẦN KÝ THUẬT

Câu hỏi về việc ly dị (Mc 10: 1-12)

1 Sau khi Đức Giê-su 

giảng dạy điều ấy xong, 

Người rời Ga-li-lê 

và đến miền Giu-đê 

bên kia sông Gio-đan.

2 Dân lũ lượt theo Người 

Người đã chữa cho họ.

3 Mấy người Pha-ri-sêu 

đến gần Đức Giê-su 

để thử Người, họ nói: 

“Thưa Thầy, có được phép 

rẫy vợ mình hay không

bất cứ lý do nào? “

4 Người đáp họ mà rằng: 

“Các ông không đọc sao: 

“Thuở ban đầu, Tạo Hoá 

đã làm ra con người 

có nam và có nữ”,

5 và Người đã phán rằng: 

“Người ta lìa cha mẹ 

mà gắn bó với vợ 

và lúc đó cả hai 

thành một xương một thịt.”

6 Vậy không còn là hai, 

nhưng một xương một thịt. 

Như vậy là những gì 

Thiên Chúa đã phối hợp, 

loài người không (được) phân ly.”

7 Họ thưa với Người rằng: 

“Thế sao Mô-sê dạy 

cứ cấp giấy ly dị 

sau đó mà rẫy vợ? “

8 Người bảo họ mà rằng: 

“Vì lòng chai dạ đá 

nên Mô-sê mới phải 

cho các ông rẫy vợ 

chứ từ thuở ban đầu 

không phải như thế đâu.

9 Tôi nói các ông biết: 

Ngoại trừ là trường hợp 

hôn nhân bất hợp pháp, 

ai rẫy vợ của mình

mà cưới người vợ khác 

là phạm tội ngoại tình.”

Tự nguyện sống khiết tịnh

10 Các môn đệ thưa Người: 

“Nếu làm chồng mà phải 

như thế đối với vợ 

đừng lấy vợ còn hơn.”

11 Nhưng Người nói với họ: 

“Không phải ai cũng hiểu

được hết câu nói ấy 

nhưng chỉ là những ai 

Chúa cho hiểu mới hiểu.

12 Quả vậy, có những người 

không bao giờ kết hôn 

vì khi lọt lòng mẹ 

họ không có khả năng 

có người không kết hôn 

vì bị người ta hoạn 

lại có người tự ý 

không kết hôn (vì) Nước Trời. 

Ai hiểu được thì hiểu.”

Đức Giê-su và trẻ em (Mc 10: 13 -16; Lc 18: 15 -17)

13 Bấy giờ họ dẫn trẻ 

đến với Đức Giê-su 

Người đặt tay trên chúng 

và cầu nguyện cho chúng. 

Các môn đệ la rầy.

14 Nhưng Đức Giê-su nói: 

“Để trẻ đến với Thầy 

và đừng ngăn cấm chúng 

vì Nước Trời của ai

như những trẻ em vậy.”

15 Người đặt tay trên chúng 

rồi đi khỏi nơi đó.

Người thanh niên có nhiều của cải (Mc 10,17 -22; Lc 18: 18 -23)

16 Bấy giờ có một người 

đến thưa Đức Giê-su: 

“Tôi phải làm gì tốt 

hưởng sự sống đời đời? “

17 Đức Giê-su liền đáp: 

“Sao hỏi tôi điều tốt? 

Chỉ một Đấng tốt lành. 

Nếu muốn vào cõi sống 

hãy giữ các điều răn.”

18 Người ấy hỏi: “Điều nào?

 ” Đức Giê-su liền đáp: 

“Ngươi không được giết người. 

Ngươi không được ngoại tình. 

Ngươi không được trộm cắp. 

Ngươi không làm chứng gian.

19 Phải thờ cha kính mẹ”, 

“Ngươi phải yêu đồng loại 

như yêu thương chính mình.”

20 Người thanh niên ấy nói: 

“Tất cả những điều đó 

tôi đã tuân giữ rồi 

thiếu điều gì nữa không? “

21 Đức Giê-su liền đáp: 

“Nếu anh muốn hoàn thiện 

hãy đi bán tài sản 

và đem cho người nghèo 

anh sẽ được cho mình

một kho tàng trên trời 

rồi hãy đến theo tôi.”

22 Nghe lời nói đó xong 

anh buồn rầu bỏ đi 

vì có nhiều của cải.

Người giàu có khó vào Nước Trời (Mc 10: 23 -27; Lc 18: 24 -27)

23 Bấy giờ Đức Giê-su 

nói với các môn đệ: 

“Thầy bảo thật anh em, 

những người họ giàu có 

khó vào được Nước Trời.

24 Thầy còn nói cho biết: 

lạc đà chui lỗ kim 

còn dễ hơn người giàu 

vào được Nước Thiên Chúa.”

25 Các môn đệ nghe vậy 

Họ sửng sốt và nói: 

“Thế thì ai được cứu? “

26 Đức Giê-su nhìn nói: 

“Đối với hết loài người 

điều đó không thể được 

nhưng đối với Thiên Chúa 

mọi sự đều có thể.”

Phần thưởng dành cho ai bỏ mọi sự mà theo Đức Giê-su (Mc 10: 28 -31; Lc 18: 28 -30)

27 Bấy giờ ông Phê-rô 

lên tiếng thưa Người rằng: 

“Thầy coi, phần chúng con 

bỏ mọi sự theo Thầy. 

Vậy chúng con được gì? “

28 Đức Giê-su liền đáp: 

“Thầy bảo thật anh em: 

anh em đã theo Thầy 

thì đến thời tái sinh 

khi Con Người vinh hiển 

anh em sẽ được ngự

trên cả mười hai toà 

xét xử Ít-ra-en 

cả mười hai chi tộc.

29 Phàm ai bỏ nhà cửa 

Anh-chị-em-cha-mẹ 

con cái hay ruộng đất 

tất cả vì danh Thầy 

thì sẽ được gấp bội, 

còn được làm gia nghiệp

là sự sống vĩnh cửu.

30 “Nhiều kẻ đứng hàng đầu 

sẽ phải xuống hàng chót 

và nhiều kẻ đứng chót 

sẽ được lên hàng đầu.”

Chương 20

Dụ ngôn thợ làm vườn nho

1 “Nước Trời giống chủ kia 

vừa tảng sáng mướn thợ 

vào làm việc vườn nho.

2 Sau khi đã thoả thuận 

mỗi ngày một quan tiền 

ông chính thức sai thợ 

vào vườn nho làm việc.

3 Khoảng đến giờ thứ ba 

ông lại đi trở ra 

thấy người khác ở không 

đang đứng ở ngoài chợ.

4 Ông cũng bảo họ rằng: 

“Và cả các anh nữa 

hãy đi vào vườn nho 

tôi sẽ trả các anh 

cho hợp lẽ công bằng.”

5 Họ liền đi làm vườn. 

Khoảng đến giờ thứ sáu 

rồi đến giờ thứ chín

ông cũng lại trở ra 

và làm y như vậy.

6 Khoảng giờ thứ mười một 

ông chủ lại trở ra 

thấy người khác đứng đó 

ông nói với họ rằng: 

“Sao đứng đây suốt ngày 

mà không làm gì hết? “

7 Họ đáp lại mà rằng: 

“Không ai mướn chúng tôi.” 

Ông chủ bảo họ rằng: 

“Kể cả các anh nữa 

hãy đi vào vườn nho! “

8 Chiều đến, chủ vườn nho 

bảo người quản lý rằng: 

“Anh hãy gọi thợ lại 

mà trả công cho họ 

bắt đầu người sau chót 

tới người làm trước nhất.”

9 Vậy những người mới làm 

lúc giờ thứ mười một 

lãnh mỗi người một quan.

10 Khi đến lượt trả công

những người làm trước nhất 

họ tưởng lãnh nhiều hơn 

thế nhưng cũng chỉ lãnh 

mỗi người một quan tiền.

11 Họ vừa lãnh vừa nhằn:

12 “Mấy người sau chót này 

chỉ làm có một giờ 

thế mà ông lại coi 

ngang bằng với chúng tôi 

là những người đã phải

làm nặng nhọc cả ngày, 

bị nắng nôi thiêu đốt.”

13 Ông chủ liền trả lời 

cho một người trong họ: 

“Này bạn nghe tôi nói

tôi đâu có bất công. 

Bạn đã chẳng thoả thuận 

một quan tiền đó sao?

14 Cầm lấy phần mà đi. 

Còn tôi, tôi muốn cho 

những người làm sau chót 

cũng được bằng bạn đó.

15 Chẳng lẽ tôi không được 

tuỳ ý quyền định đoạt 

những gì của tôi sao? 

Hay thấy tôi tốt bụng, 

mà bạn ra ghen tức? “

16 Vậy những kẻ đứng chót 

sẽ được lên hàng đầu 

còn những kẻ đứng đầu 

sẽ phải xuống hàng chót. 

(Vì được gọi thì nhiều, 

người được chọn thì ít.)

Đức Giê-su tiên báo cuộc Thương Khó lần thứ ba (Mc 10: 32 -34; Lc 18: 31 -34)

17 Lên Giê-ru-sa-lem 

Đức Giê-su đưa theo

nhóm Mười Hai với mình 

và dọc đường Người nói:

18 “Này chúng ta sẽ đi

lên Giê-ru-sa-lem, 

và Con Người bị nộp 

cho thượng tế, kinh sư. 

Họ kết án tử Người

19 nộp Người cho dân ngoại 

nhạo báng và đánh đòn

đóng đinh vào thập giá 

nhưng đến ngày thứ ba

Con Người sẽ trỗi dậy.”

Bà mẹ của hai người con ông Dê-bê-đê (Mc 10: 35 -40)

20 Bấy giờ mẹ anh em 

con ông Dê-bê-đê 

đến gặp Đức Giê-su 

có hai con đi theo 

bà đến bái lạy Người

và kêu xin một điều.

21 Người hỏi: “Bà muốn gì? 

” Bà thưa: “dạ xin Thầy 

truyền cho hai con đây

một người ngồi bên hữu 

một người bên tả Thầy 

trong vương quốc của Thầy.

22 Đức Giê-su liền bảo: 

“Các người sao không biết 

các người đang xin gì! 

Các người có uống nổi 

chén Thầy sắp uống không? 

” Họ đáp: “Thưa uống nổi.”

23 Đức Giê-su bảo họ: 

“Chén Thầy các người (sẽ) uống; 

còn việc ngồi bên hữu 

hay bên tả của Thầy 

Thầy không có quyền cho 

nhưng Cha Thầy trên trời

đã chuẩn bị cho ai 

thì kẻ ấy mới được.”

Ai làm lớn phải phục vụ (Mc 10: 40 -45)

24 Nghe vậy mười người kia 

bực tức hai anh em,

25 nhưng rồi Đức Giê-su 

gọi các ông và nói: 

“Anh em có biết không: 

Thường thủ lãnh các dân 

dùng uy mà thống trị 

thường những người làm lớn 

lấy quyền cai quản dân.

26 Giữa các anh em đây

thì không được như vậy: 

Ai muốn làm lớn hơn 

phải làm người phục vụ.

27 và ai muốn làm đầu 

thì phải làm đầy tớ.

28 Cũng như Con Người đến 

không phải được phục vụ 

nhưng là để phục vụ 

và hiến dâng mạng sống 

làm giá chuộc muôn người.”

Đức Giê-su chữa hai người mù tại Giê-ri-khô (Mc 10: 46 -52; Lc 18: 35 -43)

29 Khi đó Đức Giê-su 

đi cùng các môn đệ 

ra khỏi Giê-ri-khô, 

dân chúng lũ lượt theo.

30 Kìa có hai người mù 

ngồi ở bên vệ đường

vừa nghe Đức Giê-su 

đang đi ngang qua đó 

họ liền kêu lên rằng: 

“Lạy Con vua Đa-vít, 

dủ lòng thương chúng tôi! “

31 Đám đông liền quát nạt 

bảo họ phải im đi 

nhưng họ càng kêu lớn: 

“Lạy Con vua Đa-vít 

dủ lòng thương chúng tôi! “

32 Đức Giê-su dừng lại 

gọi họ đến và nói: 

“Các anh muốn gì đây

Tôi làm gì cho anh? “

33 Họ thưa rằng: “Lạy Ngài 

xin cho mắt chúng tôi 

được mở ra – nhìn thấy! “

34 Đức Giê-su chạnh lòng 

Ngài sờ vào mắt họ 

tức khắc họ nhìn thấy 

và họ đi theo Người.

Chương 21

Đức Giê-su vào Giê-ru-sa-lem với tư cách là Đấng Mê-si-a (Mc 11: 1-11; Lc 19: 28 -38; Ga 12: 12 -16)

1 Khi thầy trò đến gần 

thành Giê-ru-sa-lem 

và tới Bết-pha-ghê, 

ở phía núi Ô-liu, 

Đức Giê-su liền sai 

hai môn đệ và 2 bảo: 

“Vào làng trước mặt kia 

Hai anh sẽ thấy ngay 

một lừa mẹ cột sẵn 

có lừa con bên cạnh. 

Các anh cởi dây ra 

và dắt về cho Thầy.

3 Nếu có ai nói gì 

thì cứ trả lời là:

Chúa cần dùng đến chúng 

Người sẽ gởi lại ngay.”

4 Việc đó xảy ra vậy 

ứng nghiệm lời ngôn sứ:

5 “Hãy bảo nữ Xi-on: 

Kìa Đức Vua của ngươi 

đang đến với ngươi đó

hiền hậu ngồi lưng lừa 

là con vật chở đồ.

6 Các môn đệ ra đi 

và làm theo những lời 

Đức Giê-su đã truyền.

7 Các ông dắt lừa mẹ 

và cả lừa con về 

trải áo choàng mình ra 

trên lưng của con lừa 

Đức Giê-su cỡi lên.

8 Một đám người rất đông 

cũng lấy áo choàng mình 

mà trải xuống mặt đường 

một số đông người khác 

lại chặt nhành chặt lá 

mà rải lên lối đi.

9 Dân chúng ở trong thành

người đi trước kẻ sau 

mà reo hò vang dậy: 

Hoan hô Con (vua) Đa-vít! 

Chúc tụng Đấng ngự đến 

đến nhân danh Đức Chúa! 

Hoan hô trên (các) tầng trời.

10 Ngay khi Đức Giê-su 

vào Giê-ru-sa-lem 

cả thành đều náo động 

và thiên hạ hỏi nhau: 

“Ông này là ai vậy? “

11 Dân chúng liền trả lời: 

“là Ngôn sứ Giê-su, 

Là người Na-da-rét 

xứ Ga-li-lê đấy.”

Đức Giê-su đuổi những người đang mua bán trong Đền Thờ (Mc 11: 15 -19; Lc 19: 45 -48; Ga 2:13 -22)

12 (Đức) Giê-su vào Đền Thờ 

đuổi tất cả những người 

mua bán trong Đền Thờ 

lật bàn người đổi bạc 

xô ghế bán bồ câu.

13 Rồi Người liền bảo họ: 

“Đã có lời chép rằng: 

Nhà Ta – nhà cầu nguyện, 

thế mà sao các ngươi

làm sào huyệt bọn cướp.”

14 Có những kẻ mù loà 

cả những người què quặt 

gặp Người trong Đền Thờ 

và Người chữa họ lành.

15 Nhưng thượng tế, kinh sư 

thấy những việc lạ lùng 

mà chính Người đã làm 

thấy lũ trẻ reo hò 

trong Đền Thờ mà rằng: 

“Hoan hô Con Đa-vít! “

thì tức tối 16 nói rằng: 

“Ông nghe chúng nói không?” 

Đức Giê-su liền đáp: 

“Có, nhưng còn lời này 

các ông chưa đọc sao: 

Ta sẽ cho trẻ thơ

miệng cất tiếng ngợi khen?”

17 Rồi Người liền bỏ họ 

mà đi ra khỏi thành 

đến Bê-ta-ni-a 

và qua đêm tại đó.

Cây vả không ra trái (Mc 11: 12 -14, 20 -24)

18 Sáng sớm, trở vào thành 

Người đã cảm thấy đói.

19 Thấy cây vả bên đường, 

Người lại gần cây vả

nhưng không tìm được gì 

chỉ thấy toàn lá thôi. 

Nên Người nói: “Từ nay, 

mày không có trái nữa!” 

Cây vả chết khô ngay.

20 Thấy vậy các môn đệ 

đều ngạc nhiên mà nói: 

“Sao cây vả chết khô 

ngay lập tức như thế? “

21 Đức Giê-su trả lời: 

“Thầy bảo thật anh em 

nếu anh em mạnh tin 

và không chút nghi nan 

thì chẳng những anh em 

làm được điều chính Thầy 

vừa làm cho cây vả 

mà còn hơn thế nữa. 

anh em bảo núi này: 

“Dời đi, nhào xuống biển! ” 

Nó sẽ xảy ra vậy.

22 Tất cả hết những gì 

lấy lòng tin mà xin 

khi anh em cầu nguyện, 

thì anh em sẽ được.”

Câu hỏi về quyền bính của Đức Giê-su (Mc 11: 27 -33; Lc 20: 1-8)

23 Đức Giê-su (vào) Đền Thờ, 

trong khi Người giảng dạy, 

các thượng tế, kỳ mục 

đến gần Người và hỏi: 

“Ông đã lấy quyền nào 

mà làm các điều ấy? 

Ai cho ông quyền ấy? “

24 Đức Giê-su liền đáp: 

“Còn tôi hỏi các ông 

chỉ một điều này thôi 

nếu trả lời được tôi 

thì tôi cũng sẽ nói 

cho các ông biết rõ 

tôi đã lấy quyền nào 

mà làm các điều ấy.

25 Phép rửa của Gio-an 

Vậy do đâu mà có? 

Do Trời hay người ta? 

“Họ mới nghĩ thầm rằng: 

“Nếu mình nói: “Do Trời”, 

thì ông ấy vặn lại: 

“Thế sao lại không tin? “

26 Nếu nói: “Do người ta”, 

thì mình sợ dân chúng, 

vì ai nấy đều tin 

Gio-an là ngôn sứ.”

27 Họ mới trả lời rằng: 

“Chúng tôi không biết đâu.” 

Người cũng nói với họ: 

“vậy thì Tôi cũng vậy 

không nói cho các ông 

tôi đã lấy quyền nào 

mà làm các điều ấy.”

Dụ ngôn hai người con

28 Các ông nghĩ sao đây: 

Người kia có hai trai. 

Ông nói người thứ nhất: 

“Này con, hôm nay đi 

làm vườn nho cho Cha.”

29 Nó đáp: “Con không muốn! 

” Nhưng sau đó hối hận 

nên đi làm vườn nho.

30 Ông gặp người thứ hai 

và cũng bảo như vậy. 

Nó đáp: “Thưa con đi! ” 

nhưng rồi lại không đi.

31 vậy trong hai người đó 

ai là người thi hành 

ý muốn của người cha? 

” Họ nói: “Người thứ nhất.” 

Đức Giê-su bảo họ: 

“Tôi bảo thật các ông: 

Chính những người thu thuế 

và những cô gái điếm 

sẽ vào Nước Thiên Chúa 

trước cả các ông đó.

32 Vì Gio-an đã đến 

chỉ ra đường công chính 

mà các ông không tin; 

còn những người thu thuế 

và những cô gái điếm 

lại tin lời Gio-an. 

Còn về phần các ông 

khi đã thấy vậy rồi 

vẫn không chịu hối hận 

mà tin vào ông ấy.”

Dụ ngôn những tá điền sát nhân (Mc 12: 1-12; Lc 20: 9-19)

33 Các ông hãy lắng nghe 

một dụ ngôn khác đây: 

“Có ông gia chủ kia 

trồng được một vườn nho; 

chung quanh vườn ông rào 

trong vườn ông khoét bồn

và xây một tháp canh. 

Cho tá điền canh tác 

rồi trẩy đi phương xa.

34 Gần đến mùa hái nho 

ông sai đầy tớ đến 

gặp gỡ các tá điền 

để thu mùa hoa lợi.

35 Bọn tá điền liền bắt 

các đầy tớ ông chủ. 

Chúng đánh đập người này 

và giết hại người kia 

rồi ném đá người nọ.

36 Ông lại tiếp tục sai 

một số đầy tớ khác 

còn đông hơn số trước 

nhưng rồi bọn tá điền 

cũng xử họ như vậy.

37 Sau cùng, ông đã sai 

chính con trai của mình 

vì ông chủ nghĩ rằng: 

“Chúng sẽ nể con ta.”

38 Nhưng khi bọn tá điền 

thấy người con thì bảo: 

“Đứa thừa tự đây rồi! 

nào ta giết nó đi 

và đoạt gia tài nó! “

39 Thế là chúng bắt cậu 

quăng ra ngoài vườn nho 

và rồi chúng giết đi.

40 Vậy thì tôi xin hỏi: 

Khi chủ vườn nho đến 

Ông ta sẽ làm gì 

với bọn tá điền kia? “

41 Đáp: “Ác giả ác báo, 

ông sẽ tru diệt chúng 

và cho tá điền khác 

canh tác vườn nho mình 

để cứ đến đúng mùa 

nộp hoa lợi cho ông.”

42 Đức Giê-su bảo họ: 

“Các ông chưa bao giờ 

đọc trong Kinh Thánh sao? 

Tảng đá thợ loại bỏ 

trở nên đá góc tường. 

Đó công trình của Chúa, 

kỳ diệu trước mắt ta.

43 Bởi đó, Nước Thiên Chúa

tôi nói các ông hay: 

Thiên Chúa sẽ lấy đi 

không cho các ông nữa 

mà ban cho một dân 

biết làm cho Nước ấy 

nảy sinh thêm hoa lợi.

44 Ai ngã xuống đá này 

kẻ ấy sẽ tan xương; 

đá này rơi trúng ai 

làm người ấy nát thịt.”

45 Nghe dụ ngôn Người kể 

hết thảy các thượng tế 

và người Pha-ri-sêu 

hiểu Người nói về họ.

46 Họ tìm cách bắt Người 

nhưng lại sợ dân chúng 

vì dân chúng cho rằng

Người là một ngôn sứ.

Nguồn hình ảnh: Internet

Xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã chia sẻ hình ảnh trên Internet!

➡️ Danh mục: Thơ Tân ước

Trang chủ
Bổn mạng
Lịch lễ
Hướng dẫn
Giới thiệu