Đăng nhập nhanh bằng Số điện thoại

Danh mục: Thơ Tân ước

Đọc Kinh Thánh bằng thơ 5 chữ.

Chuyển qua dạng câu 5 chữ: Giacôbê Hoàng Thanh Linh.

Bản nguồn Kinh Thánh của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ.

Ghi chú: Việc dùng Bản nguồn Kinh Thánh của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ đã được sự chuẩn thuận của Cha Vinh Sơn Phạm Xuân Hưng, OP.

Chương 8

III. RAO GIẢNG NƯỚC TRỜI

1. PHẦN KÝ THUẬT

Đức Giê-su chữa người bị phong hủi (Mc 1:40 -45; Lc 5:12 -14)

1 Đức Giê-su xuống núi 

đám đông lũ lượt theo.

2 Bỗng có một người phong 

bái lạy Người và nói: 

“Thưa Ngài, nếu Ngài muốn 

Ngài cho tôi được sạch.”

3 Người đụng tay và bảo: 

“Tôi muốn, anh sạch đi!”

Lập tức, anh được sạch

4 Đức Giê-su bảo anh: 

“Đừng nói với ai cả 

nhưng trình diện tư tế 

và dâng ngay của lễ 

như Mô-sê đã truyền 

làm chứng cho họ biết.”

Đức Giê-su chữa đầy tớ của một đại đội trưởng (Lc 7:1-10)

5 Đức Giê-su vào thành 

là Ca-phác-na-um 

có viên đại đội trưởng 

đến gặp Người nài xin:

6 “Thưa Ngài, đầy tớ tôi 

bị tê bại nằm liệt 

đau đớn lắm ở nhà.

7 Người nói với ông rằng: 

“Tôi sẽ đến chữa nó”

Đại đội trưởng đáp lại:

8 Thưa Ngài, tôi chẳng đáng 

để Ngài vào nhà tôi 

nhưng xin Ngài một lời 

đầy tớ tôi được khỏi.

9 Vì tôi đây thưa Ngài 

tuy dưới quyền kẻ khác 

nhưng cũng có lính tráng 

họ dưới quyền của tôi. 

Tôi bảo người này “Đi” 

là nó sẽ liền đi, 

tôi bảo người kia “Đến” 

là nó đến ngay liền, 

và bảo người nô lệ: 

“Làm cái này, nó làm.”

10 Nghe vậy, Đức Giê-su 

ngạc nhiên và nói rằng:

 “Tôi bảo thật các ông: 

Đến nay tôi không thấy 

có người Ít-ra-en nào 

có lòng tin như thế.

11 Tôi nói cho các ông: 

Từ phương đông-phương tây 

nhiều người đến dự tiệc 

cùng tổ phụ Áp-ra-ham 

I-xa-ác, Gia-cóp 

trong Nước Trời vinh quang.

12 Nhưng con cái Nước Trời 

sẽ bị quăng chỗ tối 

ở đó người ta phải

sẽ khóc lóc nghiến răng.”

13 Rồi Đức Giê-su nói 

với viên đại đội trưởng: 

“Vậy ông cứ về đi, 

ông tin như thế nào 

thì sẽ được như vậy! 

Và ngay vào giờ đó, 

người đầy tớ khỏi bệnh.

Đức Giê-su chữa bà mẹ vợ ông Phê-rô (Mc 1:29 -31; Lc 4:38 -39)

14 Ngài đến nhà Phê-rô 

thấy bà mẹ vợ ông 

nằm liệt và lên sốt.

15 Người đụng vào tay bà 

cơn sốt liền dứt ngay 

bà chỗi dậy tiếp Người.

Đức Giê-su chữa lành mọi kẻ ốm đau (Mc 1:32 -34; Lc 4:40 -41)

16 Chiều đến người ta đưa 

nhiều kẻ bị quỷ ám 

tới gặp Đức Giê-su. 

Người nói chỉ một lời 

là trừ được thần dữ 

và chữa lành ốm đau

17 như vậy là ứng nghiệm 

lời ngôn sứ I-sai-a: 

Người mang lấy tật nguyền

và bệnh hoạn của ta.

Người môn đệ phải bỏ mọi sự (Lc 9:57 -62)

18 Thấy xung quanh đông người

Đức Giê-su ra lệnh 

đi sang bờ bên kia.

19 Một kinh sư tiến đến 

thưa với Người mà rằng: 

“Thưa Thầy, Thầy đi đâu

tôi cũng xin theo Ngài.”

20 Đức Giê-su trả lời: 

“Con chồn thì có hang 

chim trời thì có tổ 

nhưng Con Người thì không 

ngay cả chỗ tựa đầu.”

21 Một môn đệ khác thưa:

 “Thưa Ngài, xin cho phép

con về chôn cất cha

rồi sẽ đi theo Ngài”

22 Đức Giê-su liền bảo: 

“Anh hãy đi theo tôi, 

kẻ chết chôn kẻ chết.”

Đức Giê-su dẹp yên biển động (Mc 4:35 -41; Lc 8:22 -25)

23 Đức Giê-su xuống thuyền 

các môn đệ theo Người.

24 Bỗng nhiên biển động mạnh 

khiến sóng ập vào thuyền, 

nhưng Người sao vẫn ngủ.

25 Môn đệ đánh thức Người: 

“Thưa Ngài, xin cứu với

kẻo chúng con chết mất!”

26 Đức Giê-su liền nói: 

“Sao nhát thế các con,

hỡi người kém lòng tin! 

Rồi Người liền chỗi dậy 

ngăm đe gió và biển: 

biển liền lặng như tờ.

27 Người ta ngạc nhiên nói: 

“Ông này, người thế nào 

mà cả đến gió – biển 

cũng tuân theo lệnh Người?”

Hai người bị quỷ ám (Mc 5:1-20; Lc 8:26 -39)

28 Đức Giê-su sang bờ 

và đến Ga-đa-ra, 

thì hai người quỷ ám 

từ đám mồ đón Người; 

chúng nó rất dữ tợn 

đến nỗi không ai dám 

qua lại những nơi ấy.

29 Chúng la lên mà rằng: 

“Ơi hỡi Con Thiên Chúa, 

chúng tôi can gì ông? 

Chưa tới lúc, ông đến

làm khổ chúng tôi sao? 

30 Khi ấy, ở đàng xa 

có bầy heo đang ăn

31 bọn quỷ nài xin Người: 

“Nếu ông đuổi chúng tôi 

thì xin sai chúng tôi 

nhập vào bầy heo kia.

32 Người liền bảo “Đi đi!” 

Ra khỏi hai người đó 

chúng nhập vào bầy heo. 

Thế là tất cả heo 

từ phía trên sườn núi 

lao xuống biển chết hết.

33 Người chăn heo thấy vậy

chạy trốn ngay vào thành

họ kể lại sự việc 

những gì đã xảy ra 

cho người bị quỷ ám.

34 Bấy giờ, dân cả thành 

ra đón Đức Giê-su, 

và khi gặp được Người 

họ xin Người rời khỏi 

vùng đất của chính họ.

Chương 9

 Đức Giê-su chữa người bại liệt (Mc 2:1-12; Lc 5:17 -26)

1 Đức Giê-su xuống thuyền 

băng qua hồ, về thành.

2 Người ta liền khiêng đến 

Người bại liệt nằm giường.

Thấy họ có lòng tin 

Đức Giê-su bảo rằng: 

“Này con, cứ yên tâm 

tội con được tha rồi!”

3 Mấy kinh sư liền nghĩ/nghĩ rằng: 

“Ông này nói phạm thượng”

4 Nhưng Đức Giê-su biết 

họ nghĩ gì, liền nói: 

“Sao các ông lại cứ

nghĩ xấu trong bụng vậy?

5 Trong hai điều sau đây: 

một là “Tha tội rồi” 

hai là: “Đứng dậy đi” 

vậy điều nào dễ hơn?

6 Vậy để các ông biết

 ở dưới mặt đất này

Con Người có quyền tha (tội)

bấy giờ Đức Giê-su 

bảo người bại liệt rằng: 

“Này con hãy đứng dậy, 

vác giường đi về nhà! “

7 Người bại liệt đứng dậy 

và liền đi về nhà.

8 Thấy vậy, dân sợ hãi 

và tôn vinh Thiên Chúa 

đã ban cho loài Người 

được quyền năng như thế.

Đức Giê-su kêu gọi ông Mát-thêu (Mc 2:13 -14; Lc 5:27 -28)

9 Bỏ nơi ấy ra đi 

Đức Giê-su cất bước 

qua một trạm thu thuế, 

thấy người tên Mát-thêu

đang ngồi tại trạm thu. 

Người bảo: “Hãy theo tôi! “

Ông đứng dậy theo Người.

Đức Giê-su dùng bữa với những người tội lỗi (Mc 2:15 -17; Lc 5:29 -32)

10 Đức Giê-su dùng bữa 

tại nhà ông Mát-thêu

có nhiều người thu thuế 

và tội lỗi kéo đến 

cùng ăn uống với Người 

và với các môn đệ.

11 Thấy vậy, Pha-ri-sêu 

nói với các môn đệ: 

“Sao Thầy của các anh 

lại đi ăn uống cùng 

bọn thu thuế, tội lỗi?”

12 Nghe thế, Đức Giê-su (nói): 

“Người khoẻ mạnh chắc chắn

không cần đến thầy thuốc, 

người đau ốm mới cần.

13 Hãy về mà học lại 

cho biết nghĩa câu này: 

“Ta muốn lòng nhân từ

chứ đâu cần lễ tế. 

Vì tôi không phải đến 

kêu gọi người công chính,

nhưng là người tội lỗi.”

Tranh luận về việc ăn chay (Mc 2:18 -22; Lc 5:33 -39)

14 Bấy giờ môn đệ Gioan 

hỏi Đức Giê-su rằng: 

“Sao chúng tôi ăn chay

Pha-ri-sêu cũng thế, 

còn môn đệ của Ngài 

lại không ăn chay gì? 

15 Đức Giê-su trả lời: 

“Chẳng lẽ dự tiệc cưới 

khách lại có thể khóc 

khi chàng rể còn đó? 

Nhưng khi tới ngày giờ

chàng rể bị đem đi 

bấy giờ họ ăn chay.

16 Chẳng ai lấy vải mới 

mà vá vào áo cũ 

vì miếng vá co lại 

khiến áo rách – rách thêm.

17 Người ta cũng không đổ 

rượu mới vào bình cũ 

vì như vậy, bầu nứt 

rượu chảy ra – bầu hư. 

Nhưng rượu mới thì nên

đổ vào bầu rượu mới 

thế giữ được cả hai.”

Đức Giê-su chữa người đàn bà bị băng huyết và cho con gái một vị thủ lãnh sống lại (Mc 5:21 -43; Lc 8:40 -56)

18 Người còn đang nói thế 

bỗng một vị thủ lãnh 

đến bái Người và nói:

 “Con gái tôi vừa chết, 

nhưng xin Ngài đặt tay

là cháu sẽ sống lại.”

19 Đức Giê-su đứng dậy 

theo ông ấy đi về 

các môn đệ theo Người.

20 Bỗng một người đàn bà 

băng huyết mười hai năm 

tiến đến phía sau Người 

và sờ vào tua áo

21 vì bà nghĩ bụng rằng: 

“Tôi chỉ cần sờ được 

vào áo của Người thôi 

là sẽ được cứu ngay! 

22 Đức Giê-su quay lại 

thấy bà thì nói rằng:

“Này con, cứ yên tâm, 

lòng tin đã chữa con.” 

Và ngay từ giờ ấy, 

bà đã được cứu chữa.

23 Đức Giê-su đến nhà 

viên thủ lãnh chết con

thấy phường kèn ồn ào

và đám đông xôn xao, 

Người nói họ 24 “Lui ra,

con bé có chết đâu 

nó chỉ ngủ đấy mà! 

Nhưng họ chế nhạo Người.

25 Khi đám đông ra rồi 

thì Người đi vào trong 

và cầm lấy tay bé 

nó liền sống trỗi dậy.

26 Và tin ấy đồn ra 

khắp cả vùng miền ấy.

Đức Giê-su chữa hai người mù

27 Đang khi Đức Giê-su 

đi ra khỏi nơi đó 

thì có hai người mù 

đi theo kêu lên rằng: 

“Lạy Con Vua Đa-vít 

xin thương xót chúng tôi!”

28 Đức Giê-su tới nhà 

hai người mù tiến lại. 

Người nói với họ rằng: 

“Các anh có tin rằng

tôi làm được điều ấy? 

Họ đáp: “chúng tôi tin.”

29 Bấy giờ Người bắt đầu

sờ mắt họ và nói:

“Các anh tin thế nào 

thì sẽ được như vậy.”

30 Mắt họ liền mở ra. 

Người nghiêm giọng bảo họ: 

“Hãy đừng cho ai biết!”

31 Nhưng vừa ra khỏi đó 

họ đã nói về Người 

trong khắp cả vùng ấy.

Đức Giê-su chữa người câm bị quỷ ám

32 Khi họ vừa đi ra 

người ta liền đem đến 

một người câm quỷ ám.

33 Khi quỷ bị trục xuất 

thì người câm nói được. 

Dân chúng kinh ngạc nói: 

“Ở Ít-ra-en này 

chưa thấy thế bao giờ!”

34 Nhưng Pha-ri-sêu bảo: 

“Ông ấy dựa quỷ vương 

để làm thế trừ quỷ.”

Đức Giê-su thương dân chúng lầm than

35 Đức Giê-su ra đi

khắp thành thị, làng mạc 

giảng dạy trong hội đường 

giảng Tin Mừng Nước Trời 

chữa bệnh hoạn tật nguyền.

36 (Đức) Giê-su thấy đám đông 

thì Ngài chạnh lòng thương, 

vì lầm than vất vưởng, 

như bầy chiên không chủ.

37 Người nói với môn đệ: 

Lúa đã chín đầy đồng 

mà thợ gặt lại ít,

38 vậy anh em hãy xin 

chủ mùa sai thêm thợ 

ra gặt lúa mang về.”

Chương 10

2. BÀI GIẢNG VỀ SỨ MỆNH TRUYỀN GIÁO

Đức Giê-su sai mười hai Tông Đồ đi giảng (Mc 3:13 -19; 6:7-13; Lc 6:12 -16; 9:1-6)

1 Đức Giê-su đã gọi

mười hai người môn đệ 

cho các ông quyền năng

trên các thần ô uế 

để các ông trừ chúng

chữa bệnh hoạn tật nguyền.

2 Sau đây là đầy đủ

tên mười hai Tông Đồ: 

đứng đầu là Si-môn 

cũng gọi là Phê-rô,

rồi đến ông An-rê 

anh của ông Phê-rô; 

sau đó Gia-cô-bê 

con ông Dê-bê-đê 

và đến ông Gio-an, 

em của Gia-cô-bê;

3 rồi ông Phi-líp-phê 

Ba-tô-lô-mê-ô; 

Rồi đến ông Tô-ma

Mát-thêu người thu thuế; 

Rồi ông Gia-cô-bê 

con của ông An-phê 

và ông Ta-đê-ô;

4 rối đến ông Si-môn 

người thuộc nhóm Quá khích. 

Giu-đa Ít-ca-ri-ốt 

là chính kẻ nộp Người.

5 Đức Giê-su sai hết 

mười hai người ấy đi 

và chỉ thị họ rằng:

6 Tốt hơn là hãy đến 

chiên lạc nhà Ít-ra-en.

7 Dọc đường hãy rao giảng: 

Nước Trời đã đến gần.

8 Hãy chữa người đau yếu 

làm kẻ chết sống lại 

cho người phong được sạch 

và khử trừ ma quỷ. 

Anh em được cho không 

thì cũng phải cho không.

9 Đừng tìm kiếm vàng bạc 

hay tiền của giắt lưng.

10 Đi đường, không bao bị 

đừng mặc hai lớp áo 

đừng đi dép, cầm gậy. 

Vì thợ được nuôi ăn.

11 “Khi anh em đi vào 

thành nào hay làng nào, 

thì hãy dò hỏi xem 

ai là người xứng đáng 

và hãy ở lại đó 

cho đến lúc ra đi.

12 Khi đi vào nhà nào

anh em hãy chào rằng:

Bình an cho nhà này!

13 Nếu nhà ấy xứng đáng 

thì bình an anh em 

sẽ đến ở với họ; 

còn nếu không xứng đáng 

bình an của anh em 

sẽ về với anh em.

14 Nếu họ không đón tiếp 

và nghe lời anh em 

thì ra khỏi nhà ấy

hay ra khỏi thành ấy 

hãy giũ bụi chân lại.

15 Thầy bảo thật anh em 

trong Ngày phán xét đó 

Xơ-đôm và Gô-mô-ra 

Là đất được xét xử 

khoan hồng hơn thành đó.

16 Này Thầy sai anh em

như chiên vào bầy sói. 

Vậy phải khôn như rắn 

đơn sơ như bồ câu.

Đức Giê-su tiên báo những cuộc bách hại (Mc 13: 9-13; Lc 21: 12 -19).

17 “Hãy coi chừng người đời. 

Họ sẽ nộp anh em 

giao cho các hội đồng 

họ đánh đập anh em 

trong hội đường của họ.

18 Anh em bị điệu ra 

trước vua chúa quan quyền 

vì Thầy để làm chứng

cho họ và dân ngoại.

19 Khi họ nộp anh em 

thì anh em đừng lo 

phải nói sao, nói gì, 

vì ngay trong giờ đó 

Thiên Chúa sẽ cho biết

anh em phải nói gì:

20 như vậy là đã rõ 

không phải anh em nói 

mà chính là Thần Khí 

của Cha trong anh em.

21 “Anh sẽ đi nộp em, 

em sẽ đi nộp anh, 

cho người ta giết chết. 

Cha sẽ đi nộp con, 

con chống lại cha mẹ 

làm cha mẹ phải chết.

22 Rồi sẽ vì danh Thầy 

anh em bị thù ghét. 

Ai bền chí đến cùng 

kẻ ấy được cứu thoát.

23 “Khi người ta bách hại 

hãy trốn sang thành khác. 

Thầy bảo thật anh em: 

anh em chưa đi hết 

các thành Ít-ra-en, 

thì Con Người đã đến.

24 “Trò không thể hơn thầy 

tớ không thể hơn chủ.

25 Trò mà được như thầy 

tớ mà được như chủ

đã là khá lắm rồi. 

Chủ nhà mà bị gọi 

là Bê-en-dê-bun, 

huống chi là người nhà.

Hãy nói giữa ban ngày, đừng có sợ (Lc 12: 2-9)

26 “Vậy anh em đừng sợ. 

không có gì che giấu 

mà không được tỏ lộ 

không có gì bí mật 

mà người ta không biết.

27 Điều Thầy nói lúc đêm 

hãy nói giữa ban ngày; 

và điều nghe rỉ tai 

hãy lên mái nhà rao.

28 “Anh em đừng có sợ 

những kẻ giết thân xác 

không giết được linh hồn. 

Đúng hơn thì hãy sợ 

Đấng có thể tiêu diệt 

hồn-xác trong hoả ngục.

29 Hai con chim sẻ nhỏ

chỉ bán được một hào? 

Thế mà không con nào 

lại bị rơi xuống đất 

ngoài ý Cha anh em.

30 Với anh em cũng vậy 

ngay đến tóc trên đầu 

Người cũng đếm cả rồi.

31 Vậy anh em đừng sợ 

anh em còn quý giá 

hơn muôn vàn chim sẻ.

32 “Ai tuyên bố nhận Thầy 

trước bàn dân thiên hạ 

thì Thầy cũng tuyên nhận 

người ấy trước mặt Cha 

là Đấng ngự trên trời.

33 Còn ai chối bỏ Thầy 

trước bàn dân thiên hạ 

thì Thầy chối người ấy 

ngay trước mặt Cha Thầy 

là Đấng ngự trên trời.

Đức Giê-su đến để gây chia rẽ (Lc 12: 51 -53)

34 “Anh em đừng nhầm tưởng 

Thầy đến đem bình an 

cho hết trái đất này, 

Không phải đem bình an 

nhưng để đem gươm giáo.

35 Thầy đến gây chia rẽ 

giữa con trai với cha 

giữa con gái với mẹ 

giữa con dâu – mẹ chồng.

36 Kẻ thù là người nhà.

Từ bỏ mình để theo Đức Giê-su (Lc 14: 26 -27)

37 “Ai yêu cha hơn Thầy, 

ai yêu mẹ hơn Thầy,

thì không xứng với Thầy. 

(Ai ) yêu con trai hơn Thầy, 

yêu con gái hơn Thầy, 

thì không xứng với Thầy.

38 Ai không vác thập giá 

mà bước đi theo Thầy 

thì không xứng với Thầy.

39 Ai giữ mạng sống mình 

thì rồi sẽ mất nó; 

liều mất mạng vì Thầy 

thì sẽ tìm thấy được.

Ai đón tiếp anh em là đón tiếp Thầy (Mc 9,41)

40 “Ai đón tiếp anh em 

là đón tiếp chính Thầy 

và ai đón tiếp Thầy 

là đón Đấng sai Thầy.

41 “Ai đón tiếp ngôn sứ 

vì họ là ngôn sứ

thì sẽ được phần thưởng 

dành cho bậc ngôn sứ; 

ai đón người công chính 

vì họ người công chính, 

thì sẽ được lãnh thưởng 

dành cho bậc công chính.

42 “ai cho kẻ bé nhỏ 

dù chỉ chén nước lã 

vì là môn đệ Thầy 

Thầy bảo thật anh em, 

Họ không mất phần thưởng.”

Chương 11

IV. MẦU NHIỆM NƯỚC TRỜI

1. PHẦN KÝ THUẬT

Nhập đề

1 Khi ra chỉ thị xong

cho mười hai môn đệ 

Đức Giê-su rời đó 

đi dạy và rao giảng 

các thành thị trong miền.

Câu hỏi của ông Gio-an Tẩy Giả và câu trả lời của Đức Giê-su (Lc 7,18-28)

2 Ông Gio-an ngồi tù 

nghe biết việc Chúa làm 

liền sai môn đệ mình 

đến hỏi Đức Giê su:

3 “Thưa Thầy, có phải Thầy 

là Đấng phải đến không, 

hay còn đợi ai khác? “

4 Đức Giê-su trả lời: 

“Các anh cứ thuật lại 

cho ông Gio-an biết

điều mắt thấy-tai nghe:

5 Người mù được xem thấy, 

kẻ què đã đi được, 

người cùi đã được sạch, 

kẻ điếc đã được nghe, 

người chết được sống lại, 

kẻ nghèo nghe Tin Mừng.

6 Và phúc thay người nào 

không vấp ngã vì tôi.”

7 Khi họ đã đi rồi 

Đức Giê-su bắt đầu 

nói với đám đông dân

về ông Gio-an rằng: 

“Xem gì trong hoang địa,

một cây sậy phất phơ?

8 Thế thì ra xem gì? 

Một người mặc gấm vóc? 

mặc gấm vóc lụa là 

thì ở trong cung điện.

9 Thế anh em xem gì? 

Một vị ngôn sứ chăng? 

Đúng thế, Tôi cho biết, 

đây hơn cả ngôn sứ.

10 Ông chính là con người 

mà Kinh Thánh chép rằng: 

Này Ta sai sứ giả 

đi ngay trước mặt Con

người dọn đường cho Con.

11 “Nói thật với anh em: 

Những người lọt lòng mẹ

chưa có ai cao trọng 

hơn Gio-an Tẩy Giả.

Tuy nhiên, Thầy nói thật: 

Kẻ nhỏ nhất Nước Trời 

còn cao trọng hơn ông.

12 Từ thời Gioan Tẩy Giả 

và cho đến bây giờ, 

Nước Trời phải đương đầu 

với bao nhiêu sức mạnh

ai mạnh thì chiếm được.

13 Cho đến ông Gio-an 

tất cả các ngôn sứ 

cũng như nhiều Lề Luật 

đều đã nói tiên tri.

14 Nếu chịu tin lời tôi 

ông Gio-an chính là 

Ê-li-a, người phải đến. 

15 Ai có tai thì nghe.

Đức Giê-su phán đoán về thế hệ của Người (Lc 7:31 -35)

16 “Phải ví thế hệ này

với ai đây mới phải? 

Họ giống như lũ trẻ

ngồi ngoài chợ hàng ngày

nói lũ trẻ khác 17 rằng:

“Tôi thổi sáo cho anh

các anh không nhảy múa;

tôi hát bài đưa đám

không đấm ngực khóc than.”

18 Thật vậy, Gio-an đến 

không ăn uống thì bảo:

“Ông ta bị quỷ ám.”

19 Khi Con Người đã đến 

cũng ăn uống như ai 

thì thiên hạ lại bảo: 

“Đây là tay ăn nhậu, 

bạn bè với thu thuế 

và những phường tội lỗi.

” Nhưng nhân đức Khôn ngoan

chứng minh bằng hành động.”

Khốn cho những thành đã chứng kiến các phép lạ mà không sám hối (Lc 10,13-15)

20 Bấy giờ Người quở trách 

các thành đã chứng kiến 

phần lớn các phép lạ 

mà không chịu sám hối:

21 “Khốn cho hết các ngươi, 

hỡi thành Kho-ra-din! 

Khốn cho hết các ngươi, 

hỡi thành Bết-xai-đa! 

Vì nếu các phép lạ 

đã làm nơi các ngươi 

được làm tại nơi khác

thành Tia và Xi-đôn 

thì họ mặc vải thô 

rắc tro lên trên đầu 

để tỏ lòng sám hối.

22 (Vì thế), Ta nói các ngươi hay: 

Rồi đến ngày phán xét 

thành Tia và Xi-đôn

còn được xử khoan hồng 

hơn các ngươi đấy nhé.

23 Còn ngươi nữa, nghe đây, 

Hỡi Ca-phác-na-um, 

ngươi tưởng ngươi sẽ được 

nâng đến tận trời ư? 

Ngươi sẽ phải nhào xuống 

tận âm phủ âm ti. 

Vì nếu các phép lạ 

đã làm nơi thành ngươi 

được làm tại Xơ-đôm, 

thì thành ấy đã còn

tồn tại đến ngày nay.

24 Vì thế, 

Ta nói cho ngươi hay: 

đến ngày phán xét đó 

đất Xơ-đôm còn được 

xử khoan hồng hơn ngươi.”

Chúa Cha và người Con (Lc 10: 21 -22)

25 Vào lúc ấy xảy ra 

Đức Giê-su cất tiếng: 

“Lạy Cha – Chúa trời đất 

con xin ngợi khen Cha 

vì Cha đã giấu kỹ

không cho bậc khôn ngoan 

và những người thông thái 

biết được những điều này, 

nhưng lại mặc khải ra 

cho những người bé mọn.

26 Vâng lạy Cha, vì đó 

là điều đẹp ý Cha.

27 “Cha tôi đã giao phó 

mọi sự vật cho tôi, 

và không ai biết Con 

trừ Chúa Cha yêu dấu; 

không ai biết rõ Cha

trừ người Con của Cha

và những người mà Con 

muốn mặc khải cho họ.

Hãy mang lấy ách của tôi

28 “Hỡi tất cả những ai 

đang vất vả gánh nặng, 

hãy đến cùng tôi đây 

cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.

29 Này hỡi các anh em 

hãy mang lấy ách tôi 

và hãy học với tôi 

vì tôi có tấm lòng 

hiền hậu và khiêm nhường. 

Tâm hồn các anh em 

được nghỉ ngơi bồi dưỡng.

30 Vì ách tôi êm ái 

và gánh tôi nhẹ nhàng.”

Chương 12

Môn đệ bứt lúa ăn ngày sa-bát (Mc 2:23 -28; Lc 6:1-5)

1 Hôm ấy, ngày sa-bát 

Đức Giê-su băng qua 

một cánh đồng lúa chín, 

các môn đệ thấy đói 

bắt đầu bứt lúa ăn.

2 Pha-ri-sêu thấy vậy 

nói với Đức Giê-su: 

“Nè nè Ông coi kìa 

các môn đệ của Ông 

làm điều không được phép 

vào chính ngày sa-bát! 

3 Người đáp lại mà rằng: 

“Các ông chưa đọc sao? 

Đa-vít đã làm gì 

khi ông và thuộc hạ 

đã đói bụng cần ăn?

4 Ông vào nhà Thiên Chúa 

và ông cùng thuộc hạ 

đã ăn bánh cung tiến. 

Thứ bánh này đáng lẽ 

họ không được phép ăn 

chỉ có hàng tư tế 

thì mới được ăn thôi.

5 Hay các ông chưa đọc 

sách Luật về sa-bát 

các tư tế Đền Thờ 

vi phạm luật sa-bát 

không mắc tội đó sao?

6 Tôi nói các ông hay: 

ở đây còn lớn hơn 

cả Đền Thờ nữa đấy. 

7 Nếu các ông hiểu được 

ý nghĩa của câu này: 

Ta muốn lòng nhân từ

chứ đâu cần lễ tế, 

ắt các ông đã không 

lên án người vô tội.

8 Quả thế mà Con Người 

làm chủ ngày sa-bát.”

Đức Giê-su chữa người bị bại tay trong ngày sa-bát (Mc 3:1-6; Lc 6:6-11)

9 Đức Giê-su bỏ đi 

vào hội đường của họ.

10 Tại đây, có một người 

bị bại liệt một tay. 

Họ hỏi Đức Giê-su: 

“Có được phép chữa trị

trong ngày sa-bát không? 

“Họ hỏi thế là để 

tố cáo Người vi phạm.

11 Người đáp lại các ông: 

“Ai trong số các ông

có con chiên độc nhất 

sa hố ngày sa-bát 

lại không nắm lấy nó 

và kéo nó lên sao?

12 Mà người thì quý giá

hơn con chiên biết mấy! 

Vì thế ngày sa-bát 

được phép làm điều lành.

13 Rồi Đức Giê-su bảo 

“Anh hãy giơ tay ra!”

người ấy giơ tay ra 

và tay lại bình thường 

lành mạnh như tay kia.

14 Ra khỏi ngay hội đường

Pha-ri-sêu bàn bạc 

để tìm cách giết Ngài.

Đức Giê-su, người Tôi Trung của Thiên Chúa

15 Biết vậy, Đức Giê-su 

lánh đi khỏi nơi đó. 

Dân chúng theo đông đảo 

Người chữa bệnh lành hết.

16 Người còn cấm họ rằng:

“Nhớ không được tiết lộ

cho biết Người là ai”.

17 Như thế để ứng nghiệm 

lời ngôn sứ I-sai-a 

18 “Đây là người Tôi trung 

Ta đã tuyển chọn Người 

đây Người Ta yêu dấu: 

Ta hài lòng về Người. 

Ta cho Thần Khí Ta 

ngự xuống ngay trên Người. 

Người loan báo công lý 

trước muôn dân thiên hạ.

19 Người sẽ không cãi vã 

Người cũng không kêu to 

chẳng có ai nghe thấy 

lên tiếng giữa phố phường.

20 Ngay cây lau bị giập, 

Người không đành bẻ gãy 

tim đèn còn leo lét 

Người chẳng nỡ tắt đi 

cho đến khi Người đưa 

công lý đến toàn thắng

21 và muôn dân đã đặt 

niềm hy vọng danh Người.

Đức Giê-su và quỷ vương Bê-en-dê-bun (Mc 3:20 -30; Lc 11: 14 -23)

22 Bấy giờ họ đem đến 

một người bị quỷ ám 

vừa mù lại vừa câm. 

Đức Giê-su chữa lành

anh nói và thấy được.

23 Tất cả hết dân chúng 

đều sửng sốt và nói: 

“Ông này chẳng phải là 

Con vua Đa-vít sao? “

24 Nghe vậy, Pha-ri-sêu nói: 

“Ông này trừ được quỷ 

chỉ là nhờ dựa thế 

quỷ vương Bê-en-dê-(bun).”

25 Biết ý nghĩ của họ 

Đức Giê-su liền nói:

“Nước nào tự chia rẽ 

thì sẽ mau điêu tàn. 

Bất cứ là thành nào 

hay nhà nào chia rẽ 

thì sẽ không tồn tại.

26 Xa-tan trừ Xa-tan 

thì Xa-tan chia rẽ: 

nước nó tồn tại không?

27 Nếu tôi mà dựa thế 

Quỷ Bê-en-dê-bun 

mà trừ các quỷ khác 

thì đệ tử các ông 

dựa thế ai mà trừ? 

Bởi vậy là chính họ 

sẽ xét xử các ông.

28 Còn nếu tôi dựa vào 

Thần Khí của Thiên Chúa 

mà trừ quỷ như vậy

thì quả thật đúng là 

triều đại của Thiên Chúa 

đã đến giữa các ông.

29 “Làm sao ta có thể

vào nhà một kẻ mạnh 

mà lại cướp của được 

nếu không trói trước đã 

rồi mới cướp được sao?

30 “Ai không đi với tôi 

tức là chống lại tôi, 

ai không cùng thu góp 

là phân tán”, 31 vì thế, 

tôi nói các ông hay: 

mọi tội lỗi con người, 

kể cả tội phạm thượng 

cũng sẽ được thứ tha

nhưng phạm đến Thần Khí 

sẽ chẳng được tha đâu.

32 Ai nói phạm Con Người 

thì cũng sẽ được tha; 

nhưng nói phạm Thánh Thần 

sẽ chẳng được tha đâu

đời này lẫn đời sau.

Lòng có đầy, miệng mới nói ra (Lc 6:43 -45)

33 “Cây tốt thì quả tốt

cây sâu thì quả sâu, 

vì xem quả biết cây.

34 Hỡi loài rắn độc kia! 

nếu xấu như các người,

sao nói điều tốt được? 

Vì lòng anh có đầy 

thì miệng mới nói ra.

35 Người tốt rút cái tốt

từ kho tốt của mình; 

kẻ xấu rút cái xấu

từ kho xấu của mình.

36 Tôi nói các người hay: 

Khi đến Ngày phán xét 

người ta phải trả lời 

về mọi điều vô ích 

mà mình đã nói ra.

37 Nhờ lời nói của anh 

mà anh được trắng án; 

và cũng tại lời nói

mà anh bị kết án.”

Dấu lạ ngôn sứ Giô-na (Mc 8:11 -12; Lc 11: 29 -32)

38 Bấy giờ mấy kinh sư 

và người Pha-ri-sêu 

nói với Đức Giê-su: 

“Thưa Thầy, chúng tôi muốn 

Thầy làm một dấu lạ.”

39 Người đáp lại mà rằng:

“Hỡi ơi thế hệ này! 

Gian ác và ngoại tình 

mà lại đòi dấu lạ. 

Sẽ không có dấu lạ, 

ngoài dấu lạ đã làm 

của ngôn sứ Giô-na.

40 Quả thật ông Giô-na 

ở trong bụng kình ngư 

ba ngày đêm thế nào, 

thì Con Người cũng vậy

sẽ ở trong lòng đất 

ba ngày đêm như vậy.

41 Trong cuộc phán xét chung, 

dân Ni-(ni)-vê trỗi dậy 

cùng với thế hệ này 

và sẽ kết án họ 

vì khi xưa dân ấy 

đã tỏ lòng sám hối 

khi Giô-na rao giảng; 

mà đây thì còn hơn 

ông Giô-na nữa đó.

42 Trong cuộc phán xét chung, 

chính nữ hoàng Phương Nam 

đứng cùng thế hệ này 

bà sẽ kết án họ 

vì khi xưa bà đã 

từ tận cùng trái đất 

đến nghe lời khôn ngoan 

của vua Sa-lô-môn; 

mà đây thì còn hơn 

vua Sa-lô-môn nữa.

Quỷ phản công (Lc 11: 24 -26)

43 “Khi vị thần ô uế 

xuất ra khỏi một người 

thì nó đi rảo qua 

những nơi bị khô cháy 

tìm một chốn nghỉ ngơi 

mà nó tìm không ra.

44 Bấy giờ nó nói rằng

 “Ta trở về nhà ta 

nơi ta đã bỏ đi.

“Khi đến nơi nhà cũ 

nó thấy nhà để trống 

lại đã được quét tước 

và trang hoàng hẳn hoi.

45 Nó liền đi kéo thêm 

bảy thần khác dữ hơn 

và chúng vào ở đó. 

Tình trạng của người ấy 

rốt cuộc còn tệ hơn. 

Thế hệ gian ác này 

rồi cũng bị như vậy.”

Ai thuộc gia đình của Đức Giê-su? (Mc 3:31 -35; Lc 8:19 -21 )

46 Người còn đang nói chuyện 

với đám đông đang nghe 

thì mẹ và anh em 

của Người đứng bên ngoài 

tìm cách nói với Người.

47 Có kẻ thưa Người rằng: 

“Thưa Thầy, thầy biết không

có mẹ, anh em Thầy 

đang đứng ở ngoài kia, 

muốn nói chuyện với Thầy.”

48 Người bảo kẻ ấy rằng: 

“Ai là mẹ của tôi? 

Ai là anh em tôi? “

49 Rồi Người giơ tay lên

chỉ vào các môn đệ: 

“Đây là mẹ của tôi 

đây là anh em tôi,

50 vì phàm ai thi hành 

ý muốn của Cha tôi 

Đấng đang ngự trên trời 

thì họ là anh chị 

là em, là mẹ tôi.”

Chương 13

2. BÀI GIẢNG BẰNG DỤ NGÔN

Nhập đề (Mc 4:1-2; Lc 8:4)

1 Hôm ấy, Đức Giê-su 

từ trong nhà đi ra 

ngồi ở ven Biển Hồ.

2 Dân chúng cùng tụ họp 

ở bên Người rất đông 

nên Người xuống thuyền ngồi 

còn tất cả dân chúng 

thì đứng ở trên bờ.

3 Người dùng các dụ ngôn 

nói với họ nhiều điều.

Dụ ngôn người gieo giống (Mc 4:3-9; Lc 8:5-8)

4 Trong khi đi gieo giống 

có hạt rơi vệ đường 

chim chóc đến ăn mất.

5 Có hạt rơi sỏi đá 

chỗ không có nhiều đất 

nó liền mọc lên ngay 

nhưng vì đất không sâu

6 nên khi có nắng lên 

nó liền bị thiêu cháy 

và vì nó thiếu rễ 

nên nó bị chết khô.

7 Có hạt rơi vào gai 

gai mọc lên xung quanh 

làm cho nó chết nghẹt.

8 Có hạt rơi đất tốt 

nên sinh hoa kết quả 

có hạt được gấp trăm 

có hạt được sáu chục 

có hạt được ba chục.

9 Ai có tai thì nghe.”

Tại sao Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà nói? (Mc 4:10 -12; Lc 8,9-10 )

10 Các môn đệ đến gần 

hỏi nhỏ Đức Giê-su: 

“Sao Thầy dùng dụ ngôn 

mà nói chuyện với họ?”

11 Người đáp lại mà rằng: 

“anh em được ơn hiểu (biết) 

các mầu nhiệm Nước Trời, 

còn họ không được ơn.

12 Ai có, được cho thêm 

và sẽ có dư thừa, 

còn ai đã không có

thì ngay cái đang có

cũng sẽ bị lấy mất.

13 Bởi thế, dùng dụ ngôn 

Thầy nói chuyện với họ 

vì họ nhìn, không thấy 

họ nghe mà không hiểu.

14 Thế là đối với họ 

đã ứng nghiệm lời sấm 

của ngôn sứ I-sai-a

Các ngươi lắng tai nghe 

thì cũng chẳng hiểu gì 

có trố mắt mà nhìn 

thì cũng chẳng thấy chi,

15 vì lòng dân chai đá: 

chúng bịt tai, nhắm mắt 

kẻo mà mắt chúng thấy 

kẻo mà tai chúng nghe, 

kẻo mà lòng chúng hiểu

thì chúng sẽ hoán cải 

Ta sẽ chữa chúng lành.

16 “Còn anh em có phúc

mắt anh em được thấy, 

tai anh em được nghe.

17 Quả thế, Thầy bảo thật 

nhiều ngôn sứ trước đây

và nhiều người công chính 

đã mong mỏi nhìn thấy 

điều anh em đang thấy 

mà đã không được thấy 

nghe điều anh em nghe 

mà đã không được nghe.

Giải nghĩa dụ ngôn người gieo giống (Mc 4:13 -20; Lc 8:11 -15)

18 “Vậy anh em hãy nghe 

dụ ngôn người gieo giống.

19 Hễ ai nghe rao giảng 

Về Nước Trời, không hiểu 

thì quỷ dữ cướp đi 

điều đã gieo trong lòng: 

đó là kẻ mà giống

được gieo bên vệ đường.

20 kẻ được gieo trên sỏi,

đó là kẻ nghe Lời 

liền vui vẻ đón nhận,

21 nhưng nó không đâm rễ 

mà là kẻ nhất thời, 

khi gặp phải gian nan 

hay ngược đãi vì Lời 

thì nó sẽ vấp ngã.

22 Còn kẻ gieo bụi gai 

đó là kẻ nghe Lời 

nhưng lo lắng sự đời 

vinh hoa-phú quý bóp (nghẹt) 

khiến không sinh hoa quả

23 Còn kẻ gieo đất tốt

đó là kẻ nghe – hiểu 

thì sinh hoa kết quả 

kẻ thì được gấp trăm 

kẻ thì được sáu chục

kẻ thì được ba chục.”

Dụ ngôn cỏ lùng

24 Đức Giê-su trình bày 

cho tất thảy dân chúng 

một dụ ngôn khác nữa: 

“Nước Trời ví như chuyện 

người kia gieo giống tốt 

trong ruộng của nhà mình.

25 Khi mọi người đang ngủ 

thì kẻ thù ông đến 

gieo cỏ lùng vào lúa 

rồi nó bỏ đi mất.

26 Lúa mọc lên, trổ bông 

thì cỏ lùng xuất hiện.

27 Đầy tớ thưa chủ nhà: 

“Thưa ông, không phải ông 

đã cho gieo giống tốt 

trong ruộng ông hay sao? 

Thế cỏ lùng từ đâu 

mà mọc lên như vậy? 

28 “Ông đáp: “chính kẻ thù 

đã làm những điều đó!” 

Đầy tớ nói với ông: 

“ông có muốn chúng tôi 

ra đi gom lại không? 

29 “Ông chủ đáp nhanh: “Đừng, 

sợ khi gom cỏ lùng 

làm bật luôn rễ lúa. 

30 Cứ để cả hai lớn 

cho tới khi mùa gặt. 

Đến ngày mùa thu hoạch 

tôi sẽ bảo thợ gặt: 

hãy gom cỏ lùng lại 

bó thành bó đốt đi

còn lúa thì hãy thu 

vào kho lẫm cho tôi.”

Dụ ngôn hạt cải (Mc 4:30 -32; Lc 13: 18 -19)

31 Đức Giê-su cho họ 

nghe một dụ ngôn khác. 

Người nói với họ rằng: 

“Nước Trời ví như chuyện 

người nọ lấy hạt cải 

gieo trong ruộng của mình.

32 Tuy nó loại nhỏ nhất 

trong tất cả hạt giống 

nhưng khi nó lớn lên 

thì lại là lớn nhất, 

nó sẽ thành cây to 

đến nỗi cả chim trời 

làm tổ trên cành được.”

Dụ ngôn men trong bột (Lc 13: 20 -21)

33 Người còn kể cho họ 

dụ ngôn khác như sau: 

“Nước Trời cũng giống như 

chuyện nắm men, bà nọ 

vùi vào ba thúng bột 

đến khi bột dậy men.”

Tại sao Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà nói? (Mc 4:33 -34)

34 Tất cả các điều ấy 

Đức Giê-su thường dùng 

dụ ngôn với đám đông, 

Người không nói gì họ 

mà không dùng dụ ngôn

35 hầu ứng nghiệm lời sấm 

của ngôn sứ mà rằng

“Hễ khi mở miệng ra 

tôi sẽ kể dụ ngôn

công bố điều giữ kín 

từ tạo thiên lập địa.”

Giải nghĩa dụ ngôn cỏ lùng

36 Bấy giờ Đức Giê-su 

bỏ đám đông về nhà. 

Các môn đệ đến thưa: 

“Xin Thầy giúp giải nghĩa 

về dụ ngôn cỏ lùng 

trong ruộng lúa người nọ

cho chúng con nghe với.”

37 Người đáp các ông rằng: 

“Kẻ gieo hạt giống tốt 

Đó chính là Con Người.

38 Ruộng chính là thế gian. 

Hạt giống tốt là gì?

là con cái Nước Trời. 

Cỏ lùng đây là gì?

là con cái Ác Thần.

39 Kẻ thù gieo cỏ lùng 

đó chính là ma quỷ. 

Mùa gặt – ngày tận thế. 

Thợ gặt là thiên thần.

40 Vậy nên anh em thấy 

người ta nhặt cỏ lùng 

rồi đốt đi thế nào, 

thì đến ngày tận thế 

cũng xảy ra như vậy.

41 Con Người sẽ sai đến

các thiên thần của Người 

tập trung vào mọi kẻ 

làm gương mù gương xấu 

kẻ làm điều gian ác 

mà tống khỏi nước Người

42 rồi quăng chúng vào lửa; 

ở đó rồi chúng sẽ 

phải khóc lóc nghiến răng.

43 Bấy giờ người công chính 

chói lọi như mặt trời 

trong Nước của Cha họ. 

Ai có tai thì nghe.

Dụ ngôn kho báu và ngọc quý

44 “Nước Trời giống như chuyện 

kho báu chôn trong ruộng. 

Có người kia gặp được 

thì liền chôn giấu lại 

rồi vui mừng về nhà

bán hết gì mình có 

mà mua thửa ruộng ấy.

45 “Nước Trời giống như chuyện 

một vị thương gia nọ

đi tìm viên ngọc đẹp.

46 Tìm được viên ngọc quý 

ông ta liền ra đi 

bán hết gì mình có 

mà mua viên ngọc ấy.

Dụ ngôn chiếc lưới

47 “Nước Trời còn giống như 

chuyện lưới thả xuống biển 

gom được đủ thứ cá.

48 Khi lưới đầy ắp cá 

người ta kéo lên bãi 

rồi ngồi nhặt cá ra

cá tốt cho vào giỏ 

cá xấu vứt ra ngoài.

49 Khi đến ngày tận thế 

cũng xảy ra như vậy. 

Các thiên thần xuất hiện 

tách biệt kẻ xấu xa

ra khỏi người công chính

50 rồi quăng chúng vào lửa. 

Rồi ở đó chúng sẽ 

phải khóc lóc nghiến răng.

Kết thúc

51 “Anh em có hiểu hết 

tất cả điều ấy không? 

Họ đáp “Dạ thưa hiểu.”

52 Người bảo họ “Bởi vậy, 

bất cứ kinh sư nào 

được học về Nước Trời 

thì như chủ nhà kia 

lấy trong kho tàng mình 

cái mới lẫn cái cũ.”

V. GIÁO HỘI, BƯỚC ĐẦU CỦA NƯỚC TRỜI

1. PHẦN KÝ THUẬT

Đức Giê-su về thăm Na-da-rét (Mc 6:1-6; Lc 4:16 -30)

53 Khi Đức Giê-su kể 

các dụ ngôn ấy xong

Người đi khỏi nơi đó.

54 Người về quê của mình 

giảng dạy cho dân chúng 

trong hội đường của họ 

khiến họ sửng sốt nói: 

“Bởi đâu được khôn ngoan 

làm được những phép lạ?

55 vậy Ông ấy không phải 

con bác thợ hay sao? 

Mẹ của ông không phải 

là bà Ma-ri-a? 

anh em ông không phải 

Gia-cô-bê, Giô-xếp, 

Si-môn, Giu-đa sao?

56 Và chị em của ông 

không phải họ đều là 

người bà con lối xóm 

với chúng ta hay sao? 

Vậy bởi đâu do đâu

ông ta được như thế? 

57 Họ vấp ngã vì Người. 

Nhưng Đức Giê-su bảo: 

“Ngôn sứ bị rẻ rúng 

ở chính quê hương mình 

và trong gia đình mình.”

58 Người không làm phép lạ 

vì nơi đó không tin.

Chương 14

Vua Hê-rô-đê và Đức Giê-su (Mc 6:14 -16; Lc 9:7-9)

1 Thời ấy có tiểu vương 

tên là Hê-rô-đê 

nghe danh Đức Giê-su

2 thì nói với hầu cận: 

“Đó là Gioan Tẩy Giả 

từ cõi chết trỗi dậy

vậy nên mới có được 

quyền năng làm phép lạ.”

Ông Gio-an Tẩy Giả bị chém đầu (Mc 6: 17 -29)

3 Số là Hê-rô-đê 

đã bắt trói Gio-an 

và tống ông vào ngục 

vì Hê-rô-đi-a, 

vợ ông Phi-líp-phê 

là anh của nhà vua.

4 Gio-an nói với vua: 

“Không được lấy bà ấy.”

5 Vua muốn giết Gio-an 

nhưng lại sợ dân chúng 

coi ông như ngôn sứ.

6 Vậy nhân ngày sinh nhật 

của vua Hê-rô-đê 

con gái Hê-rô-đi-a 

đã biểu diễn điệu vũ 

trước mặt bao quan khách 

làm nhà vua thích thú.

7 Bởi đó, vua thề rằng 

hễ cô muốn xin gì 

ta cũng ban ngay cho.

8 Nghe lời mẹ xui bảo 

cô con gái thưa rằng: 

“Xin ngài ban cho con 

ngay tại nơi này đây

cái đầu Gioan Tẩy Giả 

và được đặt trên mâm.”

9 Nhà vua lấy làm buồn 

nhưng vì đã trót thề

lại thề trước khách tiệc 

nên truyền lệnh ban ngay.

10 Vua sai người vào ngục 

chặt đầu ông Gio-an.

11 Người ta đặt đầu ông 

trên mâm trao cho cô 

và cô đem cho mẹ.

12 Môn đệ lấy thi hài 

và đem đi mai táng 

rồi báo Đức Giê-su.

Đức Giê-su hoá bánh ra nhiều lần thứ nhất (Mc 6:30 -44; Lc 9:10 -17; Ga 6:1-14)

13 Sau khi nghe tin ấy 

Đức Giê-su lánh khỏi 

đi thuyền đến nơi khác 

hoang vắng và riêng biệt. 

Biết vậy nên dân chúng 

đông đảo từ các thành 

đi bộ mà theo Người.

14 Khi bước ra khỏi thuyền 

Đức Giê-su trông thấy 

một đoàn người đông đảo 

thì Ngài chạnh lòng thương 

và chữa lành bệnh nhân.

15 Chiều đến, các môn đệ 

lại gần thưa với Người: 

“Đây là nơi hoang vắng, 

và cũng đã muộn rồi 

xin Thầy cho họ về

vào làng mua thức ăn.

16 Đức Giê-su bảo rằng: 

“Họ không đi đâu cả 

anh em cho họ ăn.”

17 Các ông đáp “thưa Thầy: 

Ở đây chúng con có 

vỏn vẹn năm cái bánh 

và thêm hai con cá! “

18 Người bảo: “Đem cho Thầy! “

19 Rồi sau đó Người bảo

dân chúng ngồi xuống cỏ. 

Người cầm năm cái bánh 

và cả hai con cá

rồi ngước mắt lên trời 

mà dâng lời chúc tụng 

bẻ ra, trao môn đệ. 

môn đệ trao dân chúng.

20 Ai nấy ăn no nê, 

những mẩu bánh còn thừa 

người ta thu gom lại 

được mười hai giỏ đầy.

21 Số người ăn có khoảng

năm ngàn người đàn ông, 

không kể có nhiều người

là đàn bà, con trẻ.

Đức Giê-su đi trên mặt nước (Mc 6:45 -52; Ga 6:16 -21)

22 Đức Giê-su yêu cầu

các môn đệ xuống thuyền 

qua bờ bên kia trước. 

Trong lúc các ông đi

Người giải tán dân chúng.

23 Khi giải tán họ xong 

Người lên núi cầu nguyện. 

Tối đến Người trên núi 

vẫn một mình ở đó.

24 Còn chiếc thuyền đi xa

cách bờ mấy cây số 

bị sóng vì ngược gió.

25 Vào khoảng giờ canh tư 

Người đi trên mặt biển 

mà đến với môn đệ.

26 Thấy Người đi trên biển

các ông hoảng hốt bảo: 

“Ma đấy, sợ la lên.

27 Đức Giê-su liền bảo: 

“Các con cứ yên tâm 

chính Thầy đây, đừng sợ!”

28 Ông Phê-rô liền thưa: 

“Thưa Ngài, nếu là Ngài 

thì xin truyền cho con 

đi trên nước tới Ngài.”

29 Đức Giê-su bảo ông: 

“Cứ đến!” Vậy Phê-rô 

từ trên thuyền bước xuống 

và đi trên mặt nước

đến với Đức Giê-su.

30 Nhưng thấy gió thổi mạnh

thì ông đâm ra sợ 

và khi bắt đầu chìm 

ông la lên mà rằng: 

“Thưa Ngài, xin cứu con!”

31 Đức Giê-su đưa tay 

nắm lấy ông và nói: 

“Người đâu kém tin vậy! 

sao con lại hoài nghi?”

32 Khi thầy trò lên thuyền 

thì gió cũng lặng ngay.

33 Những kẻ ở trong thuyền 

bái lạy Người và nói: 

“Ngài là Con Thiên Chúa!”

Đức Giê-su chữa nhiều người đau ốm tại Ghen-nê-xa-rét (Mc 6:53 -56)

34 Khi đã đi qua biển 

thầy trò lên đất liền 

vào Ghen-nê-xa-rét.

35 Lúc đó dân địa phương 

nhận ra Đức Giê-su 

liền tung tin khắp vùng 

người ta đem tất cả 

những kẻ đau ốm đến.

36 Họ xin Người cho họ 

được sờ tua áo thôi 

và ai đã sờ vào 

thì đều được chữa khỏi.

Nguồn hình ảnh: Internet

Xin chân thành cảm ơn tất cả những ai đã chia sẻ hình ảnh trên Internet!

➡️ Danh mục: Thơ Tân ước

Trang chủ
Bổn mạng
Lịch lễ
Hướng dẫn
Giới thiệu